VIẾT MÀ “CHƠI”

LẠI ÔNG TÚ GÀN  

VỀ VỤ VÀNG B̀NH-XUYÊN

 

        Ông Lữ Giang đă trả lời bài viết của tôi nhan đề “Kư-Giả Lữ Giang(xem 1) bằng bài viết của ông ấy nhan đề “Trở Lại Vụ Vàng B́nh Xuyên”.

        Ông Lữ Giang nêu lên 2 vấn-đề chính:

        I/ Tiếng Pháp “grenouillard(s)”

        II/ Vụ Vàng B́nh Xuyên.

        Tôi đă thưa lại về vụ tiếng Pháp “grenouillard(s)” rồi; nay xin đáp lễ tiếp về “Vụ Vàng B́nh Xuyên”:

 

I

Tin Đồn về việc Ông Dương Văn Minh

biển-thủ số vàng tịch-thu của B́nh Xuyên

 

        Năm 1971, Ông Dương Văn Minh đứng ra tranh-cử Tổng-Thống Việt-Nam Cộng-Ḥa với ứng-cử-viên đương-kim Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu. Theo luật ứng-cử hồi đó th́ ứng-cử-viên tổng-thống phải có cho đủ một số chữ kư giới-thiệu của các Dân-Biểu và Thượng-Nghị-Sĩ Quốc-Hội.

        Khi ứng-cử-viên tổng-thống Dương Văn Minh có đủ chữ kư giới-thiệu nói trên th́ VIP KK viết đăng trong mục chuyện phiếm trên báo “Ḥa B́nh” của Linh-Mục Trần Du một mẩu tin đồn về việc Ông Dương Văn Minh, trong năm 1955 dưới thời cố Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm, lúc c̣n là một đại-tá, đă có biển-thủ nhiều vàng và tiền mặt của B́nh Xuyên, mà lực-lượng hành-quân đánh dẹp B́nh Xuyên thu được đem về.

        Dân-Biểu Dương Văn Ba báo cho Đại-Tướng Dương Văn Minh và bộ tham-mưu chính-trị của Ông Minh biết. Giáo-Sư Vơ Văn Hải gợi ư ḍ lại các cùi chi-phiếu cũ trong trương-mục của Văn-Pḥng Đặc-Biệt Phủ Tổng-Thống (Ngô Đ́nh Diệm) do chính Giáo-Sư Hải phụ-trách; trương-mục ấy mở tại Nha Tổng-Giám-Đốc Ngân-Khố. Do đó, sĩ-quan tùy-viên của ĐT MinhTrịnh Bá Lộc đă t́m ra số cùi liên-hệ, do Thiếu-Tá Đặng Văn Hoa, cựu Chánh Văn Pḥng của Trung-Tướng Trần Văn Đôn, đă giao lại cho Ông Lộc vào tháng 11 năm 1963.

 

Trên một cái cùi có ghi trị-giá của nó, và ở bên cạnh có ghi rơ-ràng như sau: “Số tiền bán vàng tịch thâu của B́nh Xuyên, Tổng Thống cho Cô Nhi Viện Quốc Gia Thủ Đức”.

Luật-Sư Vơ Văn Quan, đại-diện Đại-Tướng Dương Văn Minh, đă yêu-cầu báo “Ḥa B́nh” đăng bài đính-chánh, kèm theo phóng ảnh cái cùi chi-phiếu nói trên.

Báo “Công Luận” của Thượng-Nghị-Sĩ Tôn Thất Đính, cũng nhận được bài đính-chánh ấy, đă đăng ngay; và báo “Ḥa B́nh” cũng đă đăng bài ấy của Luật-Sư Quan bên cạnh mục chuyện phiếm của VIP KK. ...

Ngoài ra, trong cuốn sách “Hai Mươi Năm Qua ‒ Việc Từng Ngày (1945-1964)” của Ông Đoàn Thêm (nhà Xuân Thu Los Alamitos, CA đă tái-bản sách này), ở cuối trang 191 và đầu trang 192 độc-giả cũng có đọc thấy:

3.3.1956

Thiếu-Tướng Dương-văn-Minh họp báo nói về các chiến-dịch miền Tây và sự hợp-tác của Tướng Trần Văn Soái. Tướng Minh cho biết trong chiến-dịch Hoàng-Diệu, đă tịch thâu 20 kí vàng và 16 triệu ½ bạc, số tiền này sẽ dùng để xây cất một Cô-Nhi-Viện Quốc-Gia.”

 

II

Sau khi Ông Dương Văn Minh qua đời,

tin đồn nói trên lại được tung ra

 

Sau khi cựu Đại-Tướng Dương Văn Minh từ-trần (ngày 6 tháng 8 năm 2001), tin đồn nói trên lại được tung ra.

Vào khoảng 2003-2004, Luật-Sư Nguyễn Văn Chức ở Bang Texas tự nhận ḿnh là VIP KK và đăng trên báo “Con Ong” một bài tương-tự bài đăng tin đồn trên báo “Ḥa B́nh” năm 1971 (hơn 30 năm xưa).

Ngày 29-6-2008, Đài Phát-Thanh Hải Ngoại tại Wasington DC đă phỏng-vấn Ông Trịnh Bá Lộc, cựu sĩ-quan Tùy-Viên của Đại-Tướng Dương Văn Minh; và Ông Lộc đă làm sáng tỏ vấn-đề, kể lại sự thật với các chi-tiết như trên. (Xem 2)

        Nhưng kư-giả Tú Gàn, tức Lữ Giang (bút-danh của Ông Nguyễn Cần), trong năm 2009, đă viết nhiều bài, nhiều lần, với nhan-đề “Hàng Tướng Dương Văn Minh” và “Mặt Thật Hàng Tướng Dương Văn Minh”, kể lại vụ này dưới tiểu-đề “VỤ BIỂN THỦ MỘT THÙNG PHUY VÀNG” và “VỤ BIẺN THỦ MỘT PHUY VÀNG”, xem như vụ biển-thủ ấy là có thật.

        Tôi (Lê Xuân Nhuận), trong bài “Kư-Giả Lữ Giang”, đă đề-cập đến các chi-tiết mà Ông Trịnh Bá Lộc đă nêu ra, để bác-bỏ luận-cứ vu-khống của các ông ấy và Ông Lữ Giang.

        Và Ông Lữ Giang, trong bài “Trở Lại Vụ Vàng B́nh Xuyên(xem 3) đă căi lại tôi, dẫn thêm Luật-Sư Nguyễn Văn Chức (tức VIP KK), Tiến-Sĩ Lâm Lễ Trinh, cựu Đại-Tá Nguyễn Văn Y, Ông Huỳnh Văn Lang, Ông Cao Xuân Vỹ vào cuộc, nói rằng có “HAI VỤ VÀNG KHÁC NHAU”, số vàng và bạc đă được giao nạp là từ “cuộc tấn công B́nh Xuyên đợt 2”, c̣n số vàng mà Ông Dương Văn Minh biển-thủ là từ “cuộc tấn công B́nh Xuyên đợt 1”.

 

III

Đi T́m Sự Thật Về Vụ Vàng B́nh Xuyên

Trong Cuộc Tấn-Công B́nh-Xuyên Đợt 1

 

A/ Ông Diệm đă nói với ông Nhu: “Thôi, cho nó đi cho yên!trong trường-hợp nào?

 

        A1- Trong bài “Mặt Thật Hàng Tướng Dương Văn Minh”, ngày 26-4-2009, Ông Tú Gàn viết:

From: hiep.long@yahoo. com <hiep.long@yahoo. com>
Subject: [khaitam] Hang tuong Big Minh

To: "lien hoi cuu quan nhan" <lh_cuuquannhan_vnch@yahoogroups.com>

Date: Sunday, April 26, 2009, 1:55 AM

Mặt thật hàng tướng Big Minh

Tú Gàn

Mặt Thật Hàng Tướng Dương Văn Minh

29/04/2009 bởi ovv

Ông Cao Xuân Vĩ cho biết khi ông Nguyễn Ngọc Thơ đề nghị cho Tướng Dương Văn Minh chỉ huy Chiến Dịch Nguyễn Huệ để bắt Ba Cụt, ông Diệm đă nói với ông Nhu: “Thôi, cho nó đi cho yên!

tức là khi Ông Nguyễn Ngọc Thơ đề-nghị cho Tướng Minh chỉ-huy Chiến Dịch Nguyễn Huệ.

 

        A2- Trong bài “Hàng Tướng Dương Văn Minh”, ngày 29-4-2009, Ông Lữ Giang viết:

De : Lu Giang <lugiang2003@yahoo.com>

À : lugiang 2000@vinet.com

Envoyé le : Mercredi, 29 Avril 2009, 17h21mn 30s

Object : [PhoNang] Hang Tuong Duong Van Minh [1 Attachment]

Ông Cao Xuân Vỹ cho biết khi ông Nguyễn Ngọc Thơ đề nghị cho Tướng Dương Văn Minh chỉ huy Chiến Địch Đinh Tiên Hoàng để bắt Ba Cụt, ông Diệm đă nói với ông Nhu: “Thôi, cho nó số vàng đó đi cho yên!

tức là khi Ông Nguyễn Ngọc Thơ đề-nghị cho Tướng Minh chỉ-huy Chiến Dịch Đinh Tiên Hoàng.

 

        A3- Ông Cao Xuân Vỹcho biết” lời của Ông Diệm nói với Ông Nhu như trên, mà khi th́ nói về Chiến Dịch Nguyễn Huệ (1/1/1956‒31/5/1956), khi th́ nói về Chiến Dịch Đinh Tiên Hoàng, (5/6/1955‒29/12/1955), mặc dù giữa 2 chiến-dịch ấy c̣n có ít nhất là một chiến-dịch khác, đó là Chiến Dịch Hoàng Diệu (21/9/1955‒06/11/1955) do chính Ông Minh chỉ-huy, tức là vào 2 năm khác nhau; và rồi Ông Tú Gàn (Lữ Giang) cũng tin theo và chép y như thế. Vậy th́ lời chứng của các ông Cao Xuân VỹTú Gàn (Lữ Giang) đều là phịa sử.

 

        A4- Trong cả 2 bài trên, Ông Tú Gàn (Lữ Giang) đă khẳng-định rằng Chiến Dịch Đinh Tiên Hoàng do Đại-Tá Dương Văn Đức chỉ-huy chứ không phải là Đại-Tá Dương Văn Minh. Tức là Ông Cao Xuân Vĩ phịa sử, mà Ông Tú Gàn (Lữ Giang) vẫn tin theo và chép y như thế nên cũng là đồng-lơa phịa sử.

 

B/ Tiếng “đi” trong câu nói của Ông Diệm Thôi, cho nó đi cho yên!có ư-nghĩa ǵ?

 

        B1- Nếu “Đi” là động-từ, th́ là: đi khỏi Sài-G̣n, đi cho khuất mắt, đi xuống Miền Tây, “để bắt Ba Cụt” ‒ đối-đầu với một chiến-tướng vào lúc cùng đường ‒ có ngầm nghĩa là đi để chết đi cho yên!

        a) Trường-hợp “vô-tư”: cho Tướng Minh đi, v́ Ông Nguyễn Ngọc Thơ xin, hoặc v́ Tướng Minh t́nh-nguyện, hoặc v́ do chính nhu-cầu b́nh-định Miền Tây của Ông Diệm, th́ không có lư-do ǵ để Ông Diệm nói là “cho nó đi cho yên!

        b) Trường-hợp “hữu-ư”: cho Tướng Minh đi để chết đi (cho yên!), trong lúc Ông Dương Văn Minh đă liên-tục phục-vụ Ông Ngô Đ́nh Diệm tận-t́nh ‒ từ trung-tá Chỉ-Huy-Trưởng Phân-Khu Saigon, lên đại-tá Quân-Trấn-Trưởng Saigon, kiêm tư-lệnh Chiến-Dịch Hoàng Diệu mà thành-quả to lớn đến nỗi Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm cho tổ-chức dân-chúng biểu-t́nh hoan-hô các chiến-sĩ Rừng Sát (lùng diệt B́nh Xuyên) trở về và thăng cho đại-tá Minh lên thiếu-tướng ‒ mà nếu Ông Diệm mong cho Tướng Minh tử-trận (như Tướng Tŕnh Minh Thế), th́ Ông Diệm quá bất-nghĩa, bất-nhân.  

 

        B2- Nếu “Đi” là trạng-từ (Thôi, cho nó số vàng đó đi cho yên!), như Ông Lữ Giang đă viết lại vào ngày 29/12/2009 (nếu thật-sự có vụ vàng), th́:

        a/ Ông Diệm không giữ nguyên-tắc “có công th́ thưởng, có tội th́ phạt” (như Ông Lâm Lễ Trinh đă viết trong cuốn “Về Nguồn”, trang 88: “TT NĐD là một tín đồ CG thuần thành, phân biệt tội phước”), đằng này Ông Diệm không phân-biệt tội với phước của Ông Minh, tức là Ông Diệm bất-công, bất-minh.

        b/ Ông Diệm tự-ư quyết-định (nói với ông Nhu “Thôi, cho nó đi cho yên!” tức là ra lệnh cho Ông Nhu thi-hành, chứ không phải là hỏi ư Ông Nhu,), tức là độc-đoán, độc-tài.

        c/ Ông Diệm không biết cách nào, hay là không dám, bắt Ông Minh phải giao nạp số vàng liên-hệ, tức là bất-trí, bất-dũng.

        d/ Số vàng liên-hệ là chiến-lợi-phẩm, là tài-sản của quốc-gia. Trong lúc công-khố c̣n nghèo, mà Ông Diệm giải-quyết như thế tức là coi thường lợi-ích quốc-dân, dẫm lên luật-pháp, dung dưỡng ḷng tham & việc gian, ban ân-huệ để mua-chuộc Ông Minh, tức là vị t́nh riêng, bỏ nghĩa công.

        e/ Trong bài “Hàng Tướng Dương Văn Minh” ngày 29/4/2009, Ông Lữ Giang viết: “Ông (Huỳnh Văn) Lang cũng cho biết ông có đọc bản báo cáo hai trang của Đại Tá Mai Hữu Xuân (Giám-Đốc An-Ninh Quân-Đội). Đại Tá Xuân chỉ xác nhận số vàng Tiểu Khu Chợ Lớn tịch thu được đă giao cho Đại Tá Dương Văn Minh cất giữđề nghị nên đem ra chia nhau”. Đại-Tá Xuân (cùng với Biện-Lư Trinh) được Thủ-Tướng Diệm ủy quyền điều-tra, và “báo cáo” tức là báo-cáo lên Thủ-Tướng Diệm. Như thế tức là số vàng chỉ được giao cho Đại-Tá Minh cất giữ chứ không phải là “giao nạp”, và đă được đề-nghị “đem ra chia nhau”. Đề-nghị “động trời” ấy là của Tiểu-Khu Chợ Lớn tức của Đại-Úy (về sau là Đại-Tá) Nguyễn Văn Y; cho nên nếu có thất-thoát một phần cũng do ư-kiến độc-đáo khởi đầu của Đại-Tá Y.

        f/ Cựu Đại-Tướng Nguyễn Khánh (Phó của Ông Dương Văn Minh), cựu Đại-Tá Nguyễn Văn Y (chỉ-huy Tiểu-Đoàn 184, là người đứng ra chỉ-huy việc truy t́m số tài-sản này), Ông Huỳnh Văn Lang (Bí-Thư Liên-Kỳ của Đảng Cần Lao và Tổng Giám Đốc Viện Hối-Đoái), Ông Cao Xuân Vỹ (người thường có mặt bên cạnh 2 ông Diệm & Nhu) v.v... toàn là những nhân-vật thân-cận của Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm, biết việc Ông Minh tẩu-tán số vàng nói trên (Ngày 17/12/2009, trong bài “Trở Lại Vụ Vàng B́nh Xuyên”, Ông Lữ Giang cho rằng số vàng nầy rất lớn, ít nhất cũng phải khoảng 200kg chứ không phải chỉ 20kg), mà không hề được Ông Minh chia cho một đồng xu nào (?), đến lúc Ông Minh đă bị “ngồi chơi xơi nước” rồi mà cũng vẫn không “làm” ǵ được Ông Minh, không biết có c̣n tức & tiếc hay không.

        g/ Ông Lâm Lễ Trinh, là người được Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm ủy quyền điều-tra, với tư-cách Biện-Lư Ṭa Sơ-Thẩm Sài-G̣n (mà Ông Lữ Giang nói rơ là “Theo luật lệ thời đó, ông Biện Lư không những có quyền điều tra mà c̣n có quyền bắt giữ các quân nhân phạm pháp bị phát hiện trong khi điều tra”) mặc dù đă có “mời Tướng Minh đến” mà vẫn không “bắt giữ” (trong lúc chính Biện-Lư-Cuộc Saigon đă bắt giam Tướng Phạm Văn Đổng là Tổng-Trấn Saigon‒Gia-Định về vụ bảo-trợ ṣng bài), không làm một việc giản-dị là cho lục-soát để t́m tang-vật hầu lấy lại tài-sản cho công-khố, lại c̣n chịu để cho Tướng Minhsừng sộ và giận dữ” trước mặt ḿnh (theo lời “cho biết” của Ông Huỳnh Văn Lang) th́ không biết Biện-Lư Lâm Lễ Trinh có vững tay nghề và đầy cương-nghị hay không. Chỉ biết là một biến-cố lịch-sử quan-trọng như thế (chính ḿnh, với tư-cách Biện-Lư, đă từng “mời” Tướng Minh đến để điều-tra) để kể lại trong cuốn sách “Về Nguồn” (xuất-bản năm 2006), thế mà Ông Lâm Lễ Trinh lại viết (trong cuốn sách này, ở trang 85): “... Với tư-cách Bộ Trưởng Nội Vụ, tác giả bài này được chỉ thị đích thân điều tra...” trong lúc sự thật th́ măi đến năm 1957 (hai năm sau đó) Ông Trinh mới làm Bộ-Trưởng Nội-Vụ [Minister of Interior (1957-1960) Nguồn: http://www.centralstation.net/lamletrinh/author.htm]

Vậy th́ lời chứng của Ông Lâm Lễ Trinh cũng là phịa sử.

        h/ Nếu việc này là sự thật, th́ quyết-định của Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm ‒ “cho nó (Ông Dương Văn Minh) số vàng đó đi, cho yên!” ‒ là mệnh-lệnh tối-cao, trên cả luật-pháp, trên cả hiến-pháp (Lời Ông Diệm: “Đằng sau hiến pháp, c̣n có tôi!”), tức là Ông Dương Văn Minh đă được Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm cho “số vàng đó” rồi; Ông Minh đă thủ-đắc “số vàng đó” một cách hợp-pháp rồi. Bây giờ người nào c̣n bảo rằng Ông Minh biển-thủ “số vàng đó” tức là người ấy không chấp-nhận quyết-định cuả Ông Diệm, tức là phản-đối Ông Diệm. Ông Diệm là người chủ-động “cho”, tại sao không công-khai và thẳng-thắn phê-phán quyết-định đó của Ông Diệm, mà lại đi chê-bai Ông Minh là người thụ-động “nhận” mà thôi?

         

IV

Thắc-Mắc và Đề-Nghị

 

A. Thắc-Mắc:

        Tại sao sau khi Luật-Sư Vơ Văn Quan đại-diện Đại-Tướng Dương Văn Minh yêu-cầu, và báo “Ḥa B́nh” đă đăng bài đính-chánh bên cạnh mục thường-xuyên của VIP KK, và báo “Công Luận” cũng đăng bài ấy, trong năm 1971, mà VIP KK tức Luật-Sư Nguyễn Văn Chức đă không phản-bác ‒ và cả những vị có cùng mục-đích với Ông Chức cũng không một ai nói ǵ ‒ mà phải đợi đến sau khi Ông Dương Văn Minh qua đời vào năm 2001, hơn 30 năm sau, mới tung lại tin đồn cũ về vụ vàng nói trên (nói láo nên giấu đầu ḷi đuôi, phạm những sơ-hở như tôi đă nêu trên kia)?  Xin nhắc: dưới thời Đệ-Nhất Cộng-Ḥa, vô-lễ với Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm là một trọng-tội; nhưng dưới thời Đệ-Nhị Cộng-Ḥa mọi người đều có thể tự-do phỉ-báng Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu (một người dân thường cũng đă có thể công-khai nạp đơn xin truy-tố Ông Thiệu trước ṭa); vả lại Ông Minh là đối-thủ chính-trị của Tổng-Thống Thiệu (tranh-cử tổng-thống), tố khổ Ông Minh lúc đó là việc thuận-lợi, dễ-dàng (như báo “Ḥa B́nh” đă đăng tin đồn của VIP KK), tại sao phe nhóm Ông Nguyễn Văn Chức không hề nhắc đến vụ này trong suốt hơn 30 năm? Hay là đợi khi người ta chết rồi (không c̣n căi được) mới dùng đỉnh cao trí-tuệ mà bịa-đặt, vu-khống, bất-chấp Sự Thật, Lẽ PhảiLương-Tâm?

 

B. Đề-Nghị:

        Đề-nghị Ông Nguyễn Văn Chức cùng với những người đồng-chí của ông ấy hăy lớn tiếng lên án chính-quyền của nước sở-tại (Hoa-Kỳ chẳng hạn) đă bóp chẹt quyền tự-do phát-biểu, quyền tự-do ngôn-luận của ḿnh, cho nên không thể tự-do bôi bẩn Ông Dương Văn Minh, suốt từ ngày ḿnh đến cư-ngụ tại nước này, cho đến tận ngày Ông Minh quy-tiên (2001).

 

V

Tạm Kết

 

        Riêng tôi, tôi không “bênh vực Tướng Dương Văn Minh” theo kiểu cực-đoan (“thương th́ trái ấu cũng tṛn, ghét th́ bồ ḥn cũng méo”), mà tôi chỉ khen hay chê mỗi người, tùy theo mỗi việc làm của người ấy, trong từng bối-cảnh, thường th́ khác nhau (không phải khen th́ cái ǵ cũng khen, mà chê th́ cái ǵ cũng chê, nhất là phịa thêm để khen hoặc chê). Nói cụ-thể hơn, là tôi chê Ông Dương Văn Minh, giỏi về quân-sự mà dở về chính-trị, sau đại-công-trạng Cách-Mạng 1/11/1963, đă không làm trọn những ǵ Quốc+Dân chờ-đợi. Nhưng, cứ theo những ǵ mà Ông Lữ Giang (Tú Gàn) viết ra, trích trên, th́ tôi lại đành phải khen Ông Dương Văn Minh, suốt hai giai-đoạn Thủ-Tướng và Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm, đă có gan có sức làm được “những việc sai trái” mà toàn-thể bộ máy quyền+lực của họ Ngô, với các nhà đại-khoa-bảng, trí-thức liên-hệ, chỉ có thể cho ông ấy “ngồi chơi xơi nước” mà thôi, chứ không thể “làm” ǵ ông ấy khác hơn.

        Với người mới học “Lớp Ba Trường Làng” th́ tôi bị cho là quá tẩn-mẩn, soi-mói; nhưng học cao lên th́ ai cũng biết:

Trong một công-thức toán-học mà sai một số th́ trật cả đoạn;

Trong một kư-hiệu hóa-học mà trật một chữ th́ hỏng cả chương;

Trong một địa-chỉ liên-mạng mà hỏng một dấu th́ hư toàn bài.

        Cho nên: Trong một bài viết về chuyện lịch-sử mà ghi sai, chép trật, thậm-chí chi-tiết lại tự-mâu-thuẫn với nhau, th́ đó chỉ là phịa-sử mà thôi.

        Tác-giả những bài phịa-sử đă “trật đường rầy xe lửa” rồi đấy.

 

LÊ XUÂN NHUẬN   

 

CƯỚC-CHÚ

 

Có những chi-tiết sau đây, trong các bài viết của Ông Tú Gàn (Lữ Giang), tuy nhỏ nhưng cũng cần được xác-minh:

 

“Dương Văn Minh ... Từ Năm 1953 – 1954, ông được thăng Thiếu Tá rồi Trung Tá và phục vụ tại Tổng Tham Mưu Quân Khu 1”= Quân-Khu 1, là một Quân Khu. Ở Quân Khu mà có Tổng Tham Mưu, th́ ở Trung Ương e phải có Liên Tổng Tham Mưu, hay Đại Tổng Tham Mưu, hay Tổng Tổng Tham Mưu chăng?

 

“Dương Văn Minh được thăng Trung Tướng và giữ chức Chỉ Huy Trưởng Bộ Tư Lệnh Hành Quân”= Người đứng đầu Bộ Tư Lệnh mà là Chỉ Huy Trưởng, e người đứng đầu Bộ Chỉ Huy là Tư Lệnh chăng?

 

“CIA quyết định xử dụng Tướng Minh. Nhưng sau đó chỉ cho Tướng Minh làm Quốc Trưởng 3 tháng. Ngày 30.1.1964, theo sự sắp xếp của CIA, Tướng Nguyễn Khánh làm “chỉnh lư” xúc các tướng đảo chánh và biến Dương Văn Minh thành Quốc Trưởng bù nh́n. Ngày 24.10.1964, Nguyễn Khánh đưa ông Phan Khắc Sửu lên làm Quốc Trưởng thay Dương Văn Minh”= Từ 30.1.1964 đến 24.10.1964 là gần 9 tháng (chứ không phải 3 tháng); tức là Nguyễn Khánh đă dám bất-tuân lệnh của CIA, hay tác-giả câu trên viết sai?

 

“Đại Tá Nguyễn Văn Y, cựu Tổng Giám Đốc Cảnh Sát Quốc Gia kiêm Giám Đốc Phủ Đặc Ủy Trưởng Trung Ương T́nh Báo”=1/ Có Giám Đốc Phủ Đặc Ủy Trưởng th́ e phải có Giám Đốc Phủ Đặc Ủy Phó chăng? 2/ Có Giám Đốc Phủ Đặc Ủy, e phải có Đặc Ủy Trưởng Nha chăng?

 

“Đại Tá Nguyễn Văn Y... Lúc đó (1955) ông là Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng Chợ Lớn”= Theo tôi thấy th́ trong mấy năm đầu (1954-1957) sĩ-quan đứng đầu Bộ Chỉ Huy cơ-quan quân-sự cấp Tỉnh được gọi là Chỉ-Huy-Trưởng Cơ-Quan Quân-Sự Tỉnh, chứ chưa được gọi là Tiểu Khu Trưởng. Chỉ Huy Trưởng Cơ Quan Quân Sự Tỉnh nằm dưới quyền của Tỉnh Trưởng. Nội-các của cố Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm, trong những năm đầu, là một nội-các chính-trị, tức là dân-sự; Tỉnh-Trưởng là viên-chức hành-chánh, hoặc nhân-sĩ, không phải sĩ-quan, nên không kiêm Tiểu Khu Trưởng; chỉ có ông Mai Ngọc Dược (đại-úy lên thiếu-tá) là sĩ-quan quân-đội mà làm Tỉnh Trưởng Tỉnh Long An mà thôi (bù lại, ông Nguyễn Văn Ba, là viên-chức Công An, mà làm Tỉnh Trưởng Tỉnh Pleiku). Măi lâu về sau, nhất là dưới thời Đệ Nhị Cộng Ḥa, mới có phong-trào Tiểu Khu Trưởng kiêm Tỉnh Trưởng (nhưng nói ngược lại là Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng, v́ Tỉnh Trưởng “le” hơn).

 

“Khi được ông Diệm báo tin đang ở nhà thờ cha Tam (2-11-1963), Dương Văn Minh đă cho lập “toán hành quyết” đi đón và giết ông Diệm và ông Nhu. Toán này gồm có Đại Tá Mai Hữu Xuân, ...”= Ở một đoạn khác trong cùng một bài, ông Lữ Giang (Tú Gàn) đă viết: “Ngày 13.7.1956 (7 năm trước đó) khi Ba Cụt bị xử chém, ông Diệm cho Mai Hữu Xuân lên Thiếu Tướng...”

 

“Khi xác ông Diệm đưa về Tổng Tham Mưu (2-11-1963), một quân cảnh cho biết chính mắt ông ta thấy Tướng Dương Văn Minh...”= Theo tôi biết th́ dưới thời Đệ-Nhất Cộng-Ḥa chưa có Quân Cảnh, mà chỉ có Hiến Binh mà thôi.

 

LXN   

 

 (1) Kư-Giả LỮ GIANG

(bút-hiệu của ông Nguyễn Cần tức Tú Gàn)

 

Bọn "Cóc Nhái"

Vàng Bạc của B́nh Xuyên

Bọn "ác ôn côn đổ"

Văn tức là Người

Người Mỹ chửi thề

"Thằng Nhăi" duy-nhất

 

I. BỌN CÓC NHÁI 

 

        Trong bài viết “Lại Chuyện Tản Mạn! phổ-biến ngày Thursday, August 21, 2008 6:03 PM (phê-b́nh bài viết nhan đề “Tản mạn lịch sử” của Ông Lê Mạnh Hùng đăng trên báo Viet Tide), Ông Lữ Giang đă viết như sau:

    <<Trong công điện gởi cho Bộ Ngoại Giao lúc 2 giờ chiều ngày 7.9.1963, Đại Sứ Cabot Lodge có kể lại lời ông Ngô Đ́nh Nhu đă nói với ông như sau:

     “Tôi báo động về những ǵ sẽ xẩy ra trong Quân Lực. Nếu tôi ra đi, Quân Lực sẽ nắm chính quyền. Bọn cóc nhái của CIA và USIS này sẽ phá hoại nỗ lực chiến tranh.”

     (I am alarmed by what's going on in the Armed Forces. If I leave, the Armed Forces will take over the government. 'Ces grenouillards' (which I translate as "these schemers" or 'these contrivers') of the CIA and USIS will sabotage the war effort.) >>

*

Ư-KiẾn:

 

        1)  Nghĩa của tiếng Pháp “Grenouillard(s)” mà Ông Ngô Đ́nh Nhu dùng:

1a- theo nghĩa đen th́ là loài chim, các giống: đại bàng; diều hâu; diều mướp; kên-kên; ó; ưng;

1b- theo nghĩa bóng, th́ là loại người có tính đặc-biệt: hiếu chiến; quấy rầy; tham lam; trục lợi;

        2)  Nhưng trong câu nói bằng tiếng Pháp của Ông Ngô Đ́nh Nhu mà cựu Đại-Sứ Hoa-Kỳ Cabot Lodge đă hiểu đúng ư và kể lại bằng tiếng Anh th́ Ông Cabot Lodge đă dịch ngay chữ “Grenouillards” ra tiếng Anh là “schemers" hoặc “contrivers” rồi.

2a/ chữ schemer(s)” có nghĩa là: “người chủ mưu; người vạch kế hoạch; kẻ âm mưu; kẻ hay dùng mưu gian”;

2b/ chữ “contriver(s)” có nghĩa là: “người nghĩ ra; người sáng chế ra; người có tài xoay sở; người khéo lo liệu; (a good contriver: người xoay sở giỏi; người tháo vát; người nội trợ đảm đang); người bày mưu tính kế”;

        3)  Do đó, mấy chữ “ces grenouillards” chắc-chắn không có cái nghĩa khinh-thường là “bọn cóc nhái” (loài vật thấp hèn) như Ông Lữ Giang đă dịch ‒ một phần v́ đă lầm tưởng là nó xuất-phát từ chữ “grenouille(s)” (là con ếch, con nhái, con ngoé) - và không biết rằng con cóc là một loại khác, tiếng Pháp gọi là “crapaud(s)” chứ không phải là “grenouille(s)”. Hơn nữa, chính Ông Cabot Lodge đă cẩn-thận dịch ra tiếng Anh rồi cơ mà! ‒ nhưng phần khác là Ông Lữ Giang đă cố ư dịch ra như thế, để lợi-dụng cơ-hội mà nhập-nhằng đánh lừa người kém ngoại-ngữ hầu bôi bẩn các tướng đảo-chánh, chứ không phải dịch đúng-đắn và đứng-đắn.

*

        Vậy th́ mấy chữ “ces grenouillards” nói trên có thể được hiểu là “nhóm người đầy tham-vọng ấy, nhóm người đa-mưu lắm kế ấy, v.v...” (v́ dù ngụ ư chê họ, chống họ, nhưng vẫn không thể phủ-nhận tài-năng/mánh-khóe [con người] của họ; nếu không th́ các cơ-quan CIA và USIS đâu cần nhờ đến, và ḿnh đâu phải quan-ngại ǵ nhiều về các đương-nhân)!

*

        Tôi cho rằng Ông Lữ Giang đă cố ư dịch sai các chữ Pháp “ces grenouilles” ra là “bọn cóc nhái (ấy)” là v́ việc dịch như thế xảy ra sau 2 sự-kiện liên-hệ xảy ra trước rồi:

 

II. VÀNG BẠC CỦA B̀NH XUYÊN

 

        Cựu Đại-Tướng Dương Văn Minh đă bị Luật-Sư Nguyễn Văn Chức (và Tiến-Sĩ Lâm Lễ Trinh) vu-khống là “trong thời kỳ dẹp loạn B́nh Xuyên, ĐT Minh đă tịch thu được rất nhiều vàng bạc và tiền mặt của B́nh Xuyên, nhưng ĐT đă không giao số chiến lợi phẩm này cho chính phủ Ngô Đ́nh Diệm, mà lại tẩu tán làm của riêng”.  

        IIa)  Trong năm 1971, khi Đại-Tướng Dương Văn Minh vừa mới thu-thập đủ chữ kư giới-thiệu của số lượng Dân-Biểu và Thượng-Nghị-Sĩ theo luật định, để ra tranh-cử Tổng-Thống, th́ báo “Hoà B́nh” của Linh-Mục Trần Du loan tin như trên.  Ông Trịnh Bá Lộc, nguyên Sĩ-Quan Tuỳ-Viên của Đại-Tướng Dương Văn Minh, đă t́m ra được xấp cùi mà trong một cùi có ghi trị giá của nó, và bên cạnh có ghi rơ-ràng như sau: “số tiền bán vàng tịch thu của B́nh Xuyên, Tổng Thống (Ngô Đ́nh Diệm) cho Cô Nhi Viện Quốc Gia Thủ Đức”.  Luật-Sư Vơ Văn Quan, đại-diện ĐT Minh, liền can-thiệp, và báo “Hoà B́nh” đă đăng ngay bài đính-chánh, kèm theo phóng-ảnh cùi chi-phiếu nói trên.  Báo “Công Luận” của Thượng-Nghị-Sĩ Tôn Thất Đính cũng có phổ-biến việc này.

Thế mà vừa rồi, sau khi Đại-Tướng Dương Văn Minh qua đời, báo “Con Ong” ở Houston, Texas, là nơi cư-ngụ của Ông Nguyễn Văn Chức, lại đăng lại bài vu-khống của VIP KK tức Luật-Sư Nguyễn Văn Chức với nội-dung như đă từng đăng trên báo “Hoà B́nh” trước khi bị buộc phải đính-chính Sự Thật vào năm 1971 (37 năm trước đó).  Cùng lúc, tiến-sĩ Lâm Lễ Trinh cũng viết tương-tự trong cuốn “Về Nguồn”. Thật là hết nước nói.

        (Xin xem chi-tiết ở Mục “Luật-Sư Nguyễn Văn Chức”)

        Trong tháng 7 năm 2008, Ông Trịnh Bá Lộc đă làm sáng-tỏ lại vụ này, đồng-thời nhắc-nhở các kẻ vu-khống, nhất là tín-đồ Ky-Tô-Giáo, rằng việc nguỵ-tạo sử-sách tức cũng là làm chứng dối, vi-phạm điều răn của Đức Chúa Trời (Exodus 20:16 và Deuteronomy 5:20).

        IIb)  Ông Đoàn Thêm, cựu viên-chức cao-cấp tại Phủ Thủ-Tướng và Phủ Tổng-Thống thời Đệ-Nhất Cộng-Hoà, trong cuốn “Hai Mươi Năm Qua – Việc Từng Ngày – 1945-1954”, xuất-bản tại Sài-G̣n vào năm 1965 (là một tài-liệu lịch-sử khách-quan) ở các trang 191-192 đă viết:

<<3.3.1956 – Thiếu-Tướng Duơng-văn-Minh họp báo nói về các chiến-dịch miền Tây và sự hợp tác của Tướng Trần Văn Soái.  Tướng Minh cho biết trong chiến-dịch Hoàng-Diệu, đă tịch thâu 20 kí vàng và 16 triệu ½ bạc, số tiền này sẽ dùng để xây cất một Cô-Nhi-Viện Quốc-Gia.>>

        IIc)  Rốt cuộc là v́ không c̣n có thể tiếp-tục vu-khống Đại-Tướng Dương Văn Minh về vụ tài-sản B́nh-Xuyên để bôi nhọ vị tướng cầm đầu cuộc chính-biến 1-11-1963, nên các phần-tử hoài-Ngô phải kiếm thêm những chuyện khác.

 

III. BỌN ÁC ÔN CÔN ĐỒ

 

        Theo một cuốn băng dài 30 tiếng đồng-hồ do (thư-viện) Johnson Library ở Austin, Texas, công-bố ngày 28-2-2003, th́ Tổng-Thống Johnson đă gọi các Tướng miền Nam Việt-Nam thực-hiện cuộc chính-biến lật đổ và giết chết Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm là “a goddam bunch of thugs mà Ông Lữ Giang dịch ra là “một bọn ác ôn côn đồ đáng nguyền rủa.

        IIIa)   Nhưng ông Lữ Giang đă dịch sai:

A bunch of thugs” là “một bọn côn đồ”, không có chữ nào bên phía tiếng Anh có nghĩa là “ác ôn” cả.

Goddamn” (cũng như “Goddamned”) là “đă bị nguyền rủa (rồi)” chứ không phải là chỉ “đáng nguyền rủa” mà thôi. Ông Lữ Giang “đáng khen” nhưng chưa nhận được lời (bằng) khen th́ cũng là chưa được khen (tỷ như “bọn côn đồ đáng nguyền rủa” tức là chưa bị nguyền rủa).

Tóm lại, câu đó (A goddamn bunch of thugs) có nghĩa là “một lũ côn đồ (bị Chúa trừng trị) chết tiệt!

        IIIb)  Tổng-Thống Lyndon B. Johnson lên thay cố TT John F. Kennedy từ ngày 22-11-1963.  Johnson thay-đổi chính-sách đối với Việt-Nam: thay v́ 16,000 cố-vấn quân-sự trước biến-cố 1-11-1963 dưới thời KennedyNgô Đ́nh Diệm, mà Kennedy đă có quyết-định rút về (rút đợt đầu 1,000 người), th́ Johnson (cùng Đảng Dân Chủ) vào năm 1965 đă đưa thêm quân tác-chiến qua Việt-Nam mà tổng-số cứ tăng dần lên đến 550,000 người vào đầu năm 1968.  Tức là Johnsondiều-hâu, mà thấy bên phia Việt-Nam chưa có tiến-bộ như ư Mỹ muốn nên đă tỏ ư bất-b́nh các Tướng (là Tướng mới lên cầm quyền).

        IIIc)  Tuy nhiên, dùng những thậm-từ, chửi thề, chỉ là thói quen cá-nhân của một số Tổng-Thống Hoa-Kỳ; thí-dụ: khi nghe tin cựu Tổng-Thống Gerald Ford từ-trần, Tổng-Thống George W. Bush đă ngỏ lời chia buồn và ca-tụng rằng Jerry was warm gentle, friendly, pleasant courteous individual. He never used bad language, he loved his family, his kids and above all else he loved Betty. (Jerry [tên gọi thân-mật của Gerald] là một con người nồng-hậu, hoà-nhă, thân-thiện, khả-ái, lịch-sự. Ông ấy không bao giờ dùng lời-lẽ thô-tục, ông ấy yêu-thương gia-đ́nh, các con, và trên tất cả mọi thứ khác là yêu-thương Betty [vợ, là bà Betty Ford]).  Đề-cao các ưu-điểm của một tổng-thống mà nhấn mạnh đến ưu-điểm không dùng lời-lẽ thô-tục đủ thấy có những tổng-thống Mỹ khác, thường dùng lời-lẽ thô-tục.

        IIId)  Riêng về TT Johnson th́ ông là một vị tổng thống cộc cằn, thô lỗ, kém học thức nhất, so với những vị tổng thống khác trong lịch sử cận đại Hoa Kỳ.  Đa số sử gia đồng ư Johnson không phải là vị tổng thống lịch sự về cung cách ngoại giao...(theo nhà biên khảo Nguyễn Kỳ Phong, trong cuốn Người Mỹ và Chiến Tranh Việt Nam - Liên Hệ Quân Sự Chính Trị 1945-1975, do Vietnam Bibliography ở Virginia, USA, xuất-bản năm 2001, trang 253).

        (Xem thêm về TT Johnson ở Mục V, nhất là ở Mục VI phía cuối bài này).

 

IV. VĂN TỨC LÀ NGỪỜI

 

        Trước khi tiếp-tục kể hầu quư vị một số trường-hợp người Mỹ chửi thề các nhân-vật quan-trọng (VIP), xin nhắc sơ qua về một số trích dẫn tiếng Anh & tiếng Pháp của Ông Lữ Giang:

        IVa- Trong bài “Tapes mới của Kennedy”, ông Lữ Giang đă trích dẫn cuốn sách hồi-kư của cựu Bộ-Trưởng Quốc-Pḥng Mỹ đến 2 lần, đều giống nhau:

(Robert S. McNamara, “In Retrospect, Tragedy and Lesson of Vietnam”, Vintage Books, New York, 1995, tr. 81 – 82)....

và:

“... Trong cuốn hồi kư “In Retrospect, Tragedy and Lesson of Vietnam

        Nhưng ông Lữ Giang đă viết sai, v́ nhan đề của cuốn sách ấy thật ra là “In Retrospect: The Tragedy and Lessons of Vietnam” (hai dấu chấm, thay v́ dấu phết; có chữ “The”; và chữ “Lessons” th́ có phụ-âm “s” v́ là số nhiều).

        IVb-  Trong bài “Băi Chiến Trường”, Ông Lữ Giang (bút danh Tú Gàn) đă viết:

        “... Thị Trưởng Frank Fry liền nổi giận và nói: "Các người hành động như cộng sản ở Việt Nam... Đó là điều mà cộng sản đă làm. (You are acting like communist do over in Vietnam... That's what the communist do).

Lần đầu tiên đại diện Việt Cộng đến tại Orange County, nơi có thủ đô Little Saigon, để nói chuyện là tại một cuộc hội thảo do World Affaires Council tổ chức ở khách sạn Radison Plaza thuộc thành phố Irvine, California vào ngày 12.9.1995.

Lần thứ hai, tổ chức World Affaires Council tổ chức hội thảo tại San Francisco vào ngày 19.9.1995...

1. Ông Lữ Giang đă không thấy rơ là động-từ “do” ở đây được chia cho ngôi thứ 3 của số nhiều, nên chữ “communists” phải có phụ-âm “s” v́ là số nhiều.

2. Ông Lữ Giang không nhớ là ḿnh đang viết tiếng Anh, “affair(s)” không có phụ-âm “e" như bên tiếng Pháp.

     IVc- Ông Lữ Giang trích lời của cựu Đại-Sứ Cabot Lodge nói rằng Ông Trần Trung Dung “coi đa số các Tướng Lănh không ǵ khác lơn là các trung sĩ được Pháp huấn luyện trong quân phục Tướng Lănh” và trích dẫn câu nói tiếng Anh: “(He consider majority of Generals no more than French trained sergeants in Generals’ uniforms)”.

Ông Lữ Giang lại không để ư rằng động-tự “consider” (có chủ-từ “He” đứng trước) được chia trong th́ quá-khứ, th́ chữ đó phải là “considered”.

        IVd- Trong bài “Mặt thật hàng tướng Big Minh”, Ông Tú Gàn viết:

“Năm 1945, khi Nhật đảo chánh Pháp, Dương Văn Minh đang phục vụ tại Cap's Jacques (Vũng Tàu) và bị Nhật cầm tù.”

Người ở Sài-G̣n mà không viết đúng chữ “Cap St. Jacques” tức “Cap Saint Jacques” hay sao? 

        IVe-  Ông Lữ Giang nhắc đến thời-kỳ Pháp đô-hộ Việt-Nam mà kể đến “Bộ Thuộc Địa (Minstère des Colonies)” và “lính Khố Đỏ (Tiraillrers)” và “Service de Sûreté Généralle de l’Indochine” mà viết sai các chữ ghi trên (tiếng Pháp), đáng lẽ phải là  “Ministère” và “Tirailleurs” và “Générale”.

        IVf- Ngay chính cuốn băng về TT Johnson nói trên, Ông Lữ Giang cũng ghi: “Một cuốn băng được công bố ngày 28.3.2003 cho biết ngày 1.2.1966, Tổng Thống Johnson đă gọi điện thoại cho Thượng Nghị Sĩ Eugene McCarthay than phiền về việc chính quyền Kennedy...” trong lúc cuốn băng ấy thật sự được công bố vào ngày 28.2.2003.

*

        Bài thi mà sai chính-tả, văn-phạm (ngữ-pháp), liệu các giám-khảo có cho điểm cao hay không?  Tài-liệu nạp Ṭa mà không y như nguyên-văn, liệu các công-tố-viên và biện-hộ-viên có chịu chấp-nhận hay không? Và bài phổ-biến công-cộng mà không được viết cẩn-trọng th́ có phải là tự-trọng và trọng người đọc hay không?

 

V. NGƯỜI MỸ CHỬI THỀ

 

        Tôi xin kể thêm vài vụ chửi thề của Mỹ để quư độc-giả đánh giá các thậm-từ ấy:

        1) Trong Đệ-Nhị Thế-Chiến (1939-45), nói về liên-hệ Mỹ-Pháp: người Mỹ có nhiều xung-đột với De Gaulle, lănh-tụ Pháp.  Tổng-Thống Roosevelt không có cảm-t́nh với De Gaulle; Tổng-Thống Truman th́ cho De Gaulle là cứng đầu, không chịu ḥa-giải.  Một đôi khi Truman dùng chữ “thằng chó đẻ” để chỉ De Gaulle.

(Tham-chiếu sách của Nguyễn Kỳ Phong đă dẫn trên, các trang 22-23).

Ư-Kiến: các tổng-thống Mỹ mà dùng thậm-từ th́ chỉ là do thói quen cá-nhân.  Ngay chính De Gaulle, lănh-đạo Ủy-Ban Giải-Phóng Quốc-Gia của Pháp, đồng-minh thiết-cốt với Mỹ và Anh trong Thế-Chiến II, mà c̣n bị chửi là “thằng chó đẻ”.  Tuy nhiên, De Gaulle vẫn là một tổng-thống vĩ-đại của Pháp và được dân Pháp yêu kính măi hoài, không v́ tiếng rủa của một tổng-thống Mỹ tục-tằn mà mất thanh-danh.  

        2) Ngày 29-3-2009, sau khi Bà Clinton cho biết sẽ không ra ứng-cử tổng-thống, kư-giả Pat Racimora đă viết:

“And when it was clear that Hillary Clinton would not be our next President,

some relief was forthcoming in assuming that the tyranny perpetrated by Obama-supporting thugs would now unravel like a cheap sweater.”

Tạm dịch: “Khi đă rơ-ràng rằng Bà Hillary Clinton sẽ không là vị tổng-thống kế-tiếp của chúng ta, người ta thấy nhẹ hẳn người phần nào v́ nghĩ rằng ách bạo-ngược mà bọn côn-đồ ủng-hộ Obama đă gây ra nay sẽ được tháo gỡ như vứt bỏ một chiếc áo rẻ tiền.”

        3) Ngày 31-3-2009, kư-giả Francesca tường-thuật việc một hồng-y và nhiều giám-mục phản-đối Viện Đại-Học Notre Dame v́ mời Tổng-Thống Obama đến đọc diễn-văn, đă viết: “They are also pissed off about the Honorary Law Degree to be given to Barack ‘God Damn AmeriKKKa’ Obama.”

Tạm dịch: “Họ cũng bực ḿnh về việc trao bằng Tiến Sĩ Luật Khoa Danh Dự cho Barack ‘Hoa Kỳ quỷ tha ma bắt’ Obama”.

Nói nặng về tổng-thống Hoa-Kỳ xong, họ c̣n nói nặng về nhà thờ Chúa nữa:

“If they don't say anything about Obama and Pfleger, we'll just assume the Cardinals and Bishops and the whole Catholic Church agrees with Pfleger and Obama and the God Damn AmeriKKKa Church both of them went to.”

Tạm dịch: Nếu các Hồng Y và Giám Mục không nói (nặng) ǵ về Obama

Pfleger (linh-mục, bênh-vực Mục-Sư Jeremial Wright của TT Obama), chúng ta sẽ xem như họ và toàn-thể Giáo-Hội Ky-Tô-Giáo đều đồng ḷng với PflegerObama cùng với Thánh-Đường Hoa Kỳ Đọa Ngục nơi hai người này đă đến.

        4) Ngay trong cuốn băng về TT Johnson mà Ông Lữ Giang nêu ra, đă có một đoạn như sau: But literally overnight, the U.S. was internationally perceived as a bunch of buffoons who were propping up a tyrant.People already believed that Kennedy... a Catholic U.S. president supporting a Catholic fanatic who was intent on persecuting another religious group...

Tạm dịch: Nhưng thật-sự là đột-nhiên thế-giới nhận ra rằng (chính-phủ) Hoa Kỳ

một bọn hề diễu đang nâng-đỡ một tên bạo-chúa. Người ta đă tin rằng Kennedy... một tổng-thống Mỹ tín-đồ Ky-Tô-Giáo hậu-thuẫn cho một tín-đồ Ky-Tô-Giáo cuồng-tín đang muốn truy hại một tập thể tôn-giáo khác...

        5) Đây là lời lẽ của chính ông TT Johnson tác-giả mấy chữ “damn”, “thugs”, và cả “bitch”, ngay trong cuốn băng nói trên, trước cả đoạn chê các Tướng Việt-Nam:

“... through Johnson's presidency -- a time when... what LBJ called that bitch of a war was exporting the American nightmare to Southeast Asia”, “All the wide brush strokes of U.S. history made from September 1964 through August 1965 are here -- the Johnson vs. Goldwater election (We've got a bunch of goddamned thugs here taking us on)”...

Tạm dịch:  “... qua thời-kỳ Ông Johnson làm tổng-thống – lúc ấy... cái mà TT Johnson gọi là “cuộc chiến chó đẻ” đang xuất-cảng cơn ác-mộng Hoa Kỳ qua Đông Nam Á Châu”, “Đây là tất cả những nét vẽ tổng-quát về lịch sử Hoa Kỳ từ 9-1964 đến 8-1965: cuộc tranh-cử tổng-thống giữa JohnsonGoldwater (“Chúng ta đang đối đầu với một lũ côn đồ trời đánh thánh vật”)...   

        Ông Barry Morris Goldwater là một cựu tướng-lănh Không-Quân tham-gia Đệ-Nhị Thế-Chiến, làm Thượng-Nghị-Sĩ 5 nhiệm-kỳ (mỗi nhiệm-kỳ 6 năm), được Đảng đại-kỳ-cựu Cộng-Ḥa (GOP= Grand Old Party) chọn làm ứng-cử-viên Tổng-Thống của siêu-cường-quốc lâu đời Hiệp-Chủng-Quốc Hoa-Kỳ, mà c̣n bị Ông Johnson chửi thề là "côn đồ trời đánh thánh vật", th́ sá ǵ một tướng-lănh hay một tổng-thống của tiểu-nhược-quốc mới ra đời Miền Nam Việt-Nam!

*

VI. THẰNG NHĂI DUY NHẤT

 

         Nói ai làm ǵ, ngay chính cố Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm của Đệ-Nhất Việt-Nam Cộng-Ḥa, cũng bị chính ông Tổng-Thống Hoa-Kỳ thô-lỗ Lyndon B. Johnson ấy gọi là “thằng nhăi” trong trường-hợp sau:

         Karnow (Stanley Karnow, sử-gia chuyên về Chiến Tranh Việt Nam), hỏi Johnson là ông có tin rằng Diệm là “Churchill (Winston Churchill, Thủ Tướng Anh, anh-hùng thắng Đức Quốc-Xă tại Châu Âu) của Đông Nam Á” hay không; th́ Johnson liền trả lời: “Cục cứt họ, Diệm là thằng nhăi duy nhất mà chúng ta có ở đó.” (xem )  

        Ngay trong bài viết “Những Bí Mật Được Tiết Lộ Sau 40 Năm” của Ông Tú Gàn (đăng trên Saigon Nhỏ) cũng đă có câu: <<Tổng Thống Johnson lại nhắc lại điều đó. Ông nói với Tướng Taylor: “They started out and said, ‘We got to kill Diem, because he’s no damn good.’ Let’s...”>> (“Họ khởi đầu và nói: ‘Chúng ta phải giết Diệm, bởi v́ hắn ta cũng chả tốt lành quỷ quái ǵ. Chúng ta hăy...”

*

LÊ XUÂN NHUẬN     

Trở Lên (1)

 

KHÔNG PHẢI LÀ CÁCH TỰ TỬ ĐƯỢC CHỌN

 Stephen Kinzer

 Người Dịch: Trần Thanh Lưu

 

Hiện nay, Stephen Kinzer dạy tại về Báo chí và Chính sách Ngoại giao Mỹ tại đại học Northwestern University, bang Illinois

Trích từ Chương 7 của Cuốn “Lật Đổ” (Overthrow, Times Book, New York City, 2006) Đề Cập Đến Cuộc Lật Đổ Chính Quyền Ngô Đ́nh Diệm Của Mỹ.

 

... “Một trong những đặc phái viên đầu tiên của Kennedy gửi đến Việt Nam - sẽ c̣n dài dài nhiều nữa - là Phó Tổng Thống Lyndon Johnson, người đă bay tới Sài G̣n vào Tháng 5 năm 1961. Khi trở về, Johnson là một người tin tưởng vào “lư thuyết domino”, bị thuyết phục rằng nếu để Cộng sản chiếm được Nam Việt Nam, th́ không mấy chốc họ sẽ đẩy cuộc chiến của họ đến “băi biển Waikiki.” Trong một bài phát biểu của ḿnh, ông đă đi xa như khen ngợi Diệm như là Churchill của Đông Nam Á mặc dù sau đó khi Karnow hỏi ông rằng ông có thực sự tin điều đó không, ông ngập ngừng và trả lời “Cục cứt họ, Diệm là thằng nhăi duy nhất mà chúng ta có ở đó.

Với ḍng ngắn gọn ấy, Johnson kết tinh chính sách Hoa Kỳ tại Việt Nam trong cuối thập niên 1950 và đầu thập niên 1960. Diệm là người thay chân Mỹ. Thiếu một nền tảng quần chúng, lôi ra từ một nhóm tôn giáo mà chỉ đại diện cho 10 phần trăm dân số đất nước ḿnh, bao quanh bởi một gia đ́nh tham nhũng và không màng đến công việc hàng ngày của chính phủ, ông đă được lựa chọn bởi v́ không ai khác phù hợp với đ̣i hỏi của người Mỹ. Cũng như ở nhiều nước khác, người Mỹ t́m ở miền Nam Việt Nam một người lănh đạo vừa có thể là một người quốc gia làm hài ḷng đám đông và vừa c̣n có thể làm những ǵ Washington muốn, nhưng chỉ để thấy rằng họ không thể nào có cả hai [điều kiện đó] được”.

 

(Nguồn: [ChinhNghiaViet] Không Phải Là Cách Tự Tử Được Chọn

Saturday, November 14, 2009 8:36 AM

From: "Tuan Ton That"

To: ... )

Trở lên   

 

(2)  nguồn: http://phusaonline.free.fr/DienDan/4/67_chiendichHoangDieu.htm

Chiến dịch Hoàng Diệu và sự thật về kho vàng Bảy Viễn

Chiến dịch Hoàng Diệu
và sự thật về kho vàng Bảy Viễn

hay Âm mưu đánh tráo lịch sử của 2 Luật gia Lâm Lễ Trinh và Nguyễn Văn Chức

Trịnh Bá Lộc : tôi xin được nhắc nhở những người đang và đă vu khống kẻ khác, rằng: ngụy tạo sử sách cũng là làm chứng dối, và là một giáo dân, xin ông Francis Lâm Lễ Trinh nhớ lại lời Chúa đă dạy:  “18. Đừng giết người, đừng ngoại t́nh, đừng trộm cấp, đừng làm chứng dối”. Mathieu  19 (?)

Sau khi bị đẩy lui khỏi Đô Thành, Bảy Viễn rút quân về Rừng Sát, hy vọng có thể cố thủ cứ địa hiểm trở cũ của B́nh Xuyên trước khi về đầu thú Pháp. Chỉ hai ngày sau khi Thủ Tướng Ngô Đ́nh Diệm công bố Hiến Ước Tạm thời và trở thành Tổng Thống VNCH, Đại Tá Dương Văn Minh hoàn tất vẻ vang chiến dịch Hoàng Diệu. Từ sau ngày đoàn quân chiến thắng trở về Thủ Đô, không hiểu v́ sao, thỉnh thoảng trên báo chí và trên các sách phổ biến sau khi Đại Tướng Dương Văn Minh qua đời, có nhiều nghi vấn được tung ra về việc kho vàng và tiền mặt tịch thâu được của Bảy Viễn. Ngày 29/6/2008 vừa qua, phóng viên của Đài Phát Thanh Hải Ngoại tại Washington DC. có đặt câu hỏi này và được Ông Trịnh Bá Lộc, nguyên Sĩ Quan Tùy Viên của Đại Tướng Dương Văn Minh giải thích và làm sáng tỏ vấn đề như sau:

Câu hỏi:

- Có dư luận cho rằng trong thời kỳ dẹp loạn B́nh Xuyên, ĐT Minh đă tịch thu được rất nhiều vàng bạc và tiền mặt của B́nh Xuyên, nhưng ĐT đă không giao số chiến lợi phẩm này lại cho chính phủ Ngô Đ́nh Diệm, mà lại tẩu tán làm của riêng. Thưa Ông, ông có biết ǵ về chuyện này không ?

Trả lời:

- Dư luận này bộc phát lần đầu tiên là vào năm 1971, khi Sài G̣n bắt đầu chuẩn bị cuộc tranh cử Tổng Thống. Khi Đại Tướng Dương Văn Minh vừa mới có đủ chữ kư giới thiệu của số Dân biểu và Thượng Nghị sĩ, theo luật đ̣i hỏi thời đó, th́ trong mục chuyện phiếm, rất châm biếm, nhưng vô trách nhiệm, của báo Hoà B́nh do Cha Trần Du (?) chủ trương, tác giả VIP KK viết về tin đồn này. Dân Biểu Dương Văn Ba tường thuật lại cho Đại Tướng Dương Văn Minh và Bộ Tham Mưu chánh trị của ông biết. Giáo Sư Vơ Văn Hải liền đề nghị cho tôi liên lạc thử với Thiếu Tá Đặng Văn Hoa, nguyên Chánh Văn Pḥng của Trung Tướng Trần Văn Đôn trong thờ́ gian 1950-1960, để mượn tất cả các "cùi" (souches) chi phiếu trong chương mục Nha Tổng Giám Đốc Ngân khố, của văn pḥng đặc biệt Phủ Tổng Thống, thời ông Diệm, do Giáo sư Hải phụ trách. Tôi liền nhớ ra các cùi chi phiếu này Thiếu Tá Đặng Văn Hoa đă giao lại tôi hồi tháng 11 năm 1963, nên tôi đă t́m và thấy trong một souche có ghi trị giá của nó, và bên cạnh có ghi rơ ràng như sau:" số tiền bán vàng tịch thâu của B́nh Xuyên, Tổng Thống cho Cô Nhi Viện Quốc Gia Thủ Đức". Lập tức, luật sư Vơ Văn Quan, đại diện Đại Tướng Dương Văn Minh, yêu cầu Báo Ḥa B́nh đăng bài đính chánh, và bài này có kèm theo phóng ảnh cùi chi phiếu nói trên.

Tôi cũng tự ư trao một bản cho kư giả Lê Hiền, báo Công Luận của Thượng Nghị Sĩ Tôn Thất Đính. Ngày hôm sau, nhật báo Công Luận đăng liền phía trên góc phải, và báo Hoà B́nh cũng phải cải chánh, và đăng thư của Luật sư Quan bên cạnh mục thường xuyên của VIP KK.

Vào năm 2003 hoăc 2004 ǵ đó, sau khi Đại Tướng Dương Văn Minh qua đời, tập san "Con Ong" ở Houston, trong mục của VIP KK, lại đăng tải một bài tương tợ như thế. Lần này, chính Luật sư Nguyễn Văn Chức tự nhận ḿnh là VIP KK.

Rồi Tiến Sĩ Lâm Lễ Trinh cũng bắt chước theo, bằng lời lẽ như sau: "...Với tư cách Bộ Trưởng Nội Vụ, tác giả bài này được chỉ thị đích thân điều tra mật về trường hợp tẩu tán kho vàng Bảy Viễn chứa trong một thùng kẽm lớn, theo phúc tŕnh của Đại Tá Nguyễn Văn Y, Tỉnh Trưởng Chợ Lớn, Phụ Tá Hành Quân cho Ông Minh trong cuộc tảo thanh Rừng Sát. Người viết có mời Tướng Minh đến để giải thích. V́ lư do chính trị, hồ sơ tạm xếp. Bộ Tư Lệnh Hành Quân bị giải tán, tướng Minh được cử làm Cố Vấn Quân Sự Phủ Tồng Thống, một chức vụ tượng trưng"...(Về Nguồn, Trang 85).

Làm sao tôi phản bác lại bây giờ? Báo Hoà B́nh và Công Luận năm 1971 cũng như làm sao tôi t́m lại được các cùi chi phiếu cũ? Rời khỏi Sá G̣n không kịp chuẩn bị, gia đ́nh tôi bốn người, chỉ có bốn giỏ nhỏ, v́ đi bằng trực thăng của Air America, đâu có ngày giờ nghỉ đến các cùi chi phiếu không c̣n giá trị thực tiển nữa?

May thay, một t́nh cờ hiếm có, tôi đọc được Quyển “1945-1954 Việc Từng Ngày - Hai Mươi Năm Qua”, của Ông Đoàn Thêm. Tác giả ghi lại rất trung thực, một cách phi chánh trị. Nhờ chức vụ cao cấp mà Ông đảm nhiệm tại Phủ Thủ Tướng và Phủ Tổng Thống thời Đệ  Nhất Cộng Ḥa, nên gần như tất cả những ǵ xảy ra trong thời gian này, dù nhỏ hay lớn đều được ông ghi lại một cách chính xác, và có kèm theo ngày tháng rơ ràng. Thí dụ như nơi trang 198, Ông ghi:

- 25-6-1956: - không biết ai đề nghị làm lễ Thánh Bổn mạng T.T. Ngô Đ́nh Diệm.

Sách này xuất bản lần đầu tiên tại Sài G̣n vào giữa thập niên 60, do Lăng Nhân đề tưạ, có đoạn viết: . . ."Soạn giả thừa biết rằng không thể nào kể hết các việc đáng chú trọng, và c̣n tự hạn chế v́ phải thận trọng, nên chỉ ghi lại nếu thấy hội đủ những điều kiện sau:

- khi có ngày tháng đích xác;

- khi việc đă được nhiều người biết, đă xảy ra thật, hoặc ít nhất là được cơ quan ngôn luận loan truyền: nếu chỉ là tin đồn, soạn giả cũng ghi rơ"...

Và đây, điều quư giá mà tôi t́nh cờ đọc được nơi cuối trang 191 và đầu trang 192:

. . . .

3.3.1956 - . . .

- Thiếu-Tướng Dương-văn-Minh họp báo nói về các chiến-dịch miền Tây và sự hợp tác của Tướng Trần Văn Soái. Tướng Minh cho biết trong chiến-dịch Hoàng-Diệu, đă tịch thâu 20 kí vàng và 16 triệu 1/2 bạc, số tiền này sẽ dùng để xây cất một Cô-Nhi-Viện Quốc-Gia.

Tôi đọc tới đọc lui nhiều lần hai trang này. Tôi sợ rằng ḿnh nằm mơ. Tôi làm phóng ảnh gởi vài người bạn hỏi ư kiến, sợ ḿnh hiểu lầm chăng?

Tôi có thể không đồng ư những điều anh nói, nhưng tôi có thể chết để bảo vệ quyền anh được nói những điều đó  #  I disapprove of what you say, but I will defend to the death your right to say it  #  Je désapprouve ce que vous dites, mais je défendrai à la mort votre droit de la dire (Voltaire)

Như vừa tŕnh với quí vị, Thiếu Tướng Dương Văn Minh đă công khai hóa chiến lợi phẩm này lối năm tháng sau khi hoàn tất chiến dịch Hoàng Diệu. Trước đó, v́ tính cách giá trị to lớn, Ông phải tường tŕnh lên các cấp chỉ huy theo hệ thống quân giai, với nhiều đề nghị khác nhau lên đến Tổng Thống VNCH đễ nhận quyết định tối hâu. Và chiến lợi phẩm bằng quí kim và tiền mặt đă phải được ghi rơ ràng trong báo cáo, nên không sợ bị thất thoát hoặc hư hại. Vào thời điểm nói trên, muốn tổ chức cuộc họp báo, các cấp chỉ huy trong quân đội, dù là Tư Lệnh Chiến dịch, đều phải được sự chấp thuận trước của Nha Chiến Tranh Tâm Lư Bộ Quốc pḥng, và với giá trị to lớn của vụ vàng và tiền mặt tịch thu trong chiến dịch Hoàng Diệu, dùng để xây Cô Nhi Viện Quốc Gia, phải do quyết định của Tổng Thống VNCH.

Hồi tháng 9 năm vừa qua, tôi được đọc tác phẩm "Can Trường Trong Chiến Bại của Đô Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại", cũng có một đoạn nói đến "Vụ Vàng Tiền B́nh Xuyên" nơi trang 28, 29, 30, 31 nhưng dè dặt hơn.

Tôi viết thư và gởi cho tác giả xem những điều tôi nghiên cứu để phát biểu về vấn đề vàng B́nh Xuyên. Tôi nghĩ rằng giữa hai quân nhân, giữa t́nh chiến hữu và nhứt là Ông đă từng là Sĩ Quan Tùy Viên của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, tôi Tùy Viên của Đại Tướng Dương Văn Minh, hai lần giữ chức vụ cao nhứt của đất nước, vị Đô Đốc này và tôi dễ thông cảm hơn là đối với các chính trị gia chuyên nghiệp, có nhiều định kiến.

Và đúng như tôi đă nghĩ, dù Đô Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại và tôi chưa hề quen biết, khi nhận điện thư của tôi là lúc Ông đang có mặt tại California v́ việc hệ trọng, Ông vẫn t́m cách trả lời tôi ngày 10/6/2008:

“Anh Lộc thân,
Thành thật cám ơn anh Lộc đă làm việc hết sức chu đáo và vô cùng cảm động về sự chú ư đến Danh Dự của Quân đội, để cho tôi xem trước câu trả lời. Lư luận rất vững chắc. Sẽ có dịp hàn huyên thêm với anh”.
Thoại.

Vấn đề nơi đây là cách xử dụng chiến lợi phẩm vàng và tiền mặt, đă được phồ biến rộng răi từ lâu, đáng lẽ VIP KK, tức Luật Sư Nguyễn Văn Chức, một chánh trị gia, và nhứt là Tiến Sĩ Lâm Lễ Trinh, Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút Tạp Chí Song Ngữ Anh-Pháp Human Rights-Droits de l'Homme từ 1996, Cố Vấn Mạng Lưới Nhân Quyền, phải biết từ lâu. Đáng lẽ họ phải làm việc có khoa học hơn, đàng này, lại làm một việc thiếu thận trọng, không công bằng và cẩu thả, thật không đúng tư cách của một Luật Sư, một Tiến sĩ Luật Khoa, Tiến Sĩ Giáo Dục.

Hơn nữa, nếu ông VIP KK Nguyễn Văn Chức bây giờ cũng chính là VIP KK của báo Ḥa B́nh ngày xưa, th́ chắc chắn ông phải nhớ rằng chính tờ báo của ông đă phải đăng bài đính chánh, kèm theo vật chứng là phóng ảnh của các cùi chi phiếu. Thế mà ông vẫn diễn lại cái tuồng đặt điều vu khống, mà một lần, chính ḿnh đă bị đímh chánh, th́ không biết là v́ lư do ǵ?

Tôi cũng xin được nói đôi điều về Ông Lâm Lễ Trinh:

- Ngày 13/4/1956, Ba Cụt bị bắt và trong phiên ṭa xử án Ba Cụt, th́ Thẩm phán Lâm Lễ Trinh được chỉ định diện Công Tố viên,

- Ngày 13/7/1956, Tướng Lê Quang Vinh bị hành quyết,

- Ngày 5/11/1956, L.S. Nguyễn Hữu Châu từ chức Bộ Trưởng Nội Vụ, Ông Lâm Lễ Trinh thay thế.

Như vậy, trong thời gian đó, ông Trinh đă là một nhân vật tên tuổi, đại diện pháp luật, chả lẽ ông không biết ít nhiều ǵ về cuộc họp báo ngày 3/3/1956?

Thôi, cứ cho rằng ông không c̣n nhớ chuyện xưa nữa đi, nhưng sao ông lại viết rằng khi được chỉ định đích thân điều tra vụ "tẩu tán kho vàng B́nh Xuyên, Ông đă mời Tướng Minh đến để giải thích...". Đặt chuyện như vậy th́ rơ ràng Ông quá coi thường sự hiểu biết của độc giả giới quân nhân. Một vụ hoàn toàn thuộc thẩm quyền của Quân Đội, có liên quan đến chiến lợi phẩm và một sĩ quan cấp tướng, không lẽ Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, và nhất là ông Cố Vấn Ngô Đ́nh Nhu, lại không biết? Và, nếu cần điều tra một việc như thế, th́ Ông Diệm chỉ cần chỉ thị cho người thật sự được Tổng Thống tín nhiệm, là Ông Bộ Trưởng tại Phủ Tổng Thống kiêm Bộ Trưởng Phụ Tá Quốc Pḥng Trần Trung Dung hoặc Ông Nguyễn Đ́nh Thuần, mới hợp luật và hợp quân pháp. Bộ Quốc Pḥng VNCH có hai Nha trực thuộc, là Nha Quân Pháp và Nha An Ninh Quân Đội, hai Nha này có đầy đủ thẩm quyền và phương tiện về nhân sự để điều tra một việc hệ trọng như vậy.

Tới đây tôi xin được có một lời nói thẳng với Ông Trinh rằng: dù Ông là Bộ Trưởng Nội Vụ mà ông muốn mời Tướng Minh đến để giải thích việc ǵ, ít nhất Ông Trinh phi xin phép Bộ Quốc Pḥng, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đâu cần phải làm ḷng ṿng như thế.

Rồi Ông Lâm Lễ Trinh c̣n viết thêm: “V́ lư do chánh trị, hồ sơ tạm xếp. Bộ Tư  Lệnh Hành Quân giải tán, tướng Minh được cử làm Cố Vấn Quân sự tại Phủ Tổng Thống, một chức vụ tượng trưng…”

Ông Lâm Lễ Trinh quên rằng Ông bị mất chức Bộ Trưởng Nội Vụ ngày 18/10/1960, trong khi Bộ Tư Lệnh Hành Quân bị giải tán ngày 8/12/1962 để lấy quân số thành lập Bộ Tư Lệnh Lục Quân và Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn IV.

Sau khi bị cách chức, ngày 8/4/64 Đại Sứ Lâm Lễ Trinh trở về Sài G̣n và tác phẩm của Ông Đoàn Thêm xuất bản lần đầu, năm 1965, tức là sau khi ông Trinh về nước, ông đă vô t́nh không hay biết. Tác phẩm này lại được tái bản tại Hoa kỳ nhiều năm trước khi Tiến Sĩ Trinh xuất bản Quyển Về Nguồn. Một Tiến Sĩ Luật khoa, đang viết lại một phần lịch sử của đất nước như ông Trinh, một lần nữa cũng không biết sự hiện hữu của một tài liệu có giá trị lịch sử như vầy?

Tôi đă mạng phép gởi phóng ảnh hai trang sách này đến Ông Hồng Phúc. Sách của Đoàn Thêm hiện lưu trữ tại thư viện thành phố Fort Smith, Arkansas (mả số 20075233).

Tài liệu 1 (pdf)

Tài liệu 2 (pdf)

Để kết thúc câu trả lời, tôi xin được nhắc nhở những người đang và đă vu khống kẻ khác, rằng: ngụy tạo sử sách cũng là làm chứng dối, và là một giáo dân, xin ông Francis Lâm Lễ Trinh nhớ lại lời Chúa đă dạy:  “18. Đừng giết người, đừng ngoại t́nh, đừng trộm cấp, đừng làm chứng dối”. Mathieu  19 (?).

PSN - 15.07.2008 - Trịnh Bá Lộc

Trở Lên 2

 

 (3)

[ChinhNghiaViet] Tro lai vu vang Binh Xuyen [1 Attachment]

Thursday, December 17, 2009 9:49 AM

From:

To: lugiang2000@vinet.com 

[Attachment(s) from Lu Giang included below]

Trở lại vụ vàng B́nh Xuyên

Lữ Giang

Hôm 7.12.2009, ông Lê Xuân Nhuận đă cho phổ biến trên các diễn đàn Internet bài “Kư-Giả LỮ GIANG (bút-hiệu của ông Nguyễn Cần tức Tú Gàn)” nêu lên nhiều vấn đề, trong đó có phê phán chúng tôi dịch sai một số chữ, viết có nhiều lỗi chánh tả, đặc biệt ông cho rằng Luật sư Nguyễn Văn Chức và Tiến Sĩ Lâm Lễ Trinh đă vu khống khi bảo rằng “trong thời kỳ dẹp loạn B́nh Xuyên, ĐT Minh đă tịch thu được rất nhiều vàng bạc và tiền mặt của B́nh Xuyên, nhưng ĐT đă không giao số chiến lợi phẩm này cho chính phủ Ngô Đ́nh Diệm, mà lại tẩu tán làm của riêng”.

Sau khi xem, chúng tôi thấy bài này cũng chỉ là một bài thuộc loại “chọi đá đường rấy xe lửa”. ...

Vấn đề biển thủ vàng của B́nh Xuyên được coi là chủ đề chính. Chúng tôi sẽ tŕnh bày rơ về sự lầm lẫn của ông Trịnh Bá Lộc và ông Lê Xuân Nhuận trong vấn đề này. ...

 

HAI VỤ VÀNG KHÁC NHAU

Ông Lê Xuân Nhuận lập luận dựa vào bài “Chiến Dịch Hoàng Diệu và Sự Thật về Kho Vàng Bảy Viển” của ông Trịnh Bá Lộc phổ biến trên một số báo và websites, để chứng minh rằng Tướng Dương Văn Minh không hề biển thủ vàng tịch thu được của B́nh Xuyên. Số tiền và vàng của B́nh Xuyên bị tịch thu đă được dùng để xây Cô Nhi Viện Quốc Gia. Lập luận này đă dựa vào cuốn “1945 – 1964, Việc Từng Ngày” của ông Đoàn Thêm, trong đó có ghi ở ngày 3.3.1956 như sau:

“Thiếu Tướng Dương văn Minh họp báo nói về các chiến dịch miền Tây và sự hợp tác của Tướng Trần văn Soái. Tướng Minh cho biết trong chiến dịch Hoàng Diệu, đă tịch thâu 20 kư vàng và 16 triệu 1/2 bạc, số tiền này được xây cất một Cô Nhi Viện Quốc Gia”

Căn cứ vào đoạn đó, ông Lộc và ông Nhuận cho cho rằng hai luật sư Nguyễn Văn Chức và Lâm Lễ Trinh đă vu khống Tướng Minh biển thủ vàng tịch thu được của B́nh Xuyên. Ông Nhuận viết:

“Trong tháng 7 năm 2008, Ông Trịnh Bá Lộc đă làm sáng tỏ lại vụ này, đồng-thời nhắc nhở các kẻ vu khống, nhất là tín đồ Ky Tô Giáo, rằng việc nguỵ tạo sử sách tức cũng là “làm chứng dối”, vi phạm điều răn của Đức Chúa Trời (Exodus 20:16 và Deuteronomy 5:20).”

Lập luận này cho thấy cả ông Lộc lẫn ông Nhuận đă lầm lẫn giữa hai số số vàng và tiền khác nhau đă tịch thu được của B́nh Xuyên, sau hai đợt tấn công khác nhau và cách xa nhau gần 5 tháng:

Cuộc tấn công B́nh Xuyên đợt 1

Chúng tôi xin nhắc lại: Ngày 28.4.1955, cuộc chạm súng giữa lực lượng B́nh Xuyên và Quân Đôi Quốc Gia bắt đầu tại đô thành Sài G̣n. Khu giữa cầu Nancy và đường Trần Hưng Đạo bị cháy dữ dội. Đêm 30.4.1955, Quân Đội Quốc Gia bắt đầu mở cuộc tấn công vào các khu B́nh Xuyên trong và quanh Sài G̣n. Lực lượng của Quân Đội Quốc Gia gồm có Liên Đoàn Dù, các tiểu đoàn của Phân Khu Sài G̣n – Chợ Lớn và Phân Khu Mỹ Tho. Trung Tá Dương Văn Minh, Phân Khu Trưởng Sài G̣n – Chợ Lớn, là người chỉ huy. Ngày 3.5.1955, Trung Tá Dương Văn Minh được thăng Đại Tá và giữ chức Quân Trấn Trưởng Sài G̣n. Cuộc hành quân này đă chấm dứt vào ngày 5.5.1955. Số vàng tịch thu được sau cuộc hành quân đó đă bị Dương Văn Minh biển thủ (sẽ nói ở dưới).

Cuộc tấn công B́nh Xuyên đợt 2

V́ phải lo thanh toán một số lực lượng Ḥa Hảo ở miền Tây, nên đến tháng 9, Quân Đội Quốc Gia mới quay trở lại mở Chiến Dịch Hoàng Diệu thanh toán loạn quân B́nh Xuyên c̣n lại ở Rừng Sát. Đây là cuộc tấn công đợt 2, được khởi sự từ ngày 21.9.1955 và chấm dứt vào ngày 24.10.1955. Chiến dịch này cũng do Đại Tá Dương Văn Minh làm Chỉ Huy Trưởng. Trong chiến dịch này đă tịch thu được của B́nh Xuyên 20 kư vàng và 16 triệu rưởi bạc. Số vàng và tiền này đă được Thủ Tướng Diệm quyết định dùng để cất một Cô Nhi Viện Quốc Gia.

SỐ VÀNG BỊ BIỂN THỦ

Trong một cuộc phỏng vấn có thu băng tại nhà ông Cao Xuân Vỹ ở Fountain Valley, California, Đại Đá Nguyễn Văn Y, Tổng Giám Đốc Cảnh Sát Quốc Gia dưới thời Đệ Nhất Cộng Hoà cho biết:

Lúc đó ông là Đại Úy, giữ chức Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu Khu Trưởng Chợ Lớn, chỉ huy Tiểu Đoàn 184. Vào khoảng đầu tháng 5 năm 1955, sau khi đánh đuổi quân B́nh Xuyên chạy vào Rừng Sát vừa chấm dứt, ông đă thả các nhân viên Pḥng 2 đi thăm ḍ ven rừng. Các nhân viên này thấy một người đang ngồi câu cá trên một chiếc xuồng ở một khu vắng, dáng điệu rất khả nghi, nên bắt về thẩm vấn. Sau nhiều cuộc tra hỏi, người này thú nhận anh ta là một cận vệ của Bảy Viễn, được phái ở lại giữ hai thùng phuy vàng và bạc đă phải nhận ch́m xuống nước trước khi chạy trốn. Ông đă cho thợ lặn xuống t́m nhưng không thấy. Nhân viên Pḥng 2 tiếp tục phỏng vấn, người này quả quyết nơi anh ta làm dấu đúng là nơi đă nhận 2 thùng phuy xuống. Thấy thái độ quả quyết của anh ta, ông cho thợ lặn xuống ṃ một lần nữa, nhưng trong một khu rộng hơn. Kết quả, thợ lặn đă vớt được hai thùng phuy này cách xa nơi đánh dấu khoảng 100 thước, v́ bị nước cuốn trôi đi. Đây là hai thùng phuy đựng dầu xăng loại 200 lít.

Công cuộc kiểm tra cho thấy một thùng đựng bạc giấy, c̣n một thùng đựng vàng. Bạc giấy toàn là loại 500$, được gói trong những bao nilon nhỏ, có nhiều bao bị nước thấm ướt. Ông bảo nhân viên đem số bạc ướt phơi khô rồi đưa tất cả đi nạp vào ngân khố. C̣n thùng vàng phải chở đến giao cho Quân Trấn Sài G̣n theo lệnh của Đại Tá Dương Văn Minh. Tướng Nguyễn Khánh, lúc đó là Trung Tá Chỉ Huy Phó của Đại Tá Minh, cho biết số vàng này khi giao nạp đă được bỏ vào trong hai cái rương, nhưng rồi sau đó không c̣n nghe Dương Văn Minh nói ǵ về số vàng này.

Đại Tá Y cho biết Thủ Tướng Diệm đă ra lệnh điều tra vụ này. Hai người đă nhận được sự vụ lệnh mở cuộc điều tra là Thẩm Phán Lâm Lễ Trinh, Biện Lư Ṭa Sơ Thẩm Sài G̣n, và Thiếu Tá Mai Hữu Xuân, Giám Đốc An Ninh Quân Đội.

Ông Trịnh Bá Lộc không nắm vững sự khác biệt giữa thẩm quyền điều tra và và thẩm quyền xét xử nên cho rằng ông Biện Lư Lâm Lễ Trinh không có quyền điều tra quân đội. Theo luật lệ thời đó, ông Biện Lư không những chỉ có quyền điều tra mà c̣n có quyền bắt giữ các quân nhân phạm pháp bị phát hiện trong khi điều tra. Tuy nhiên, sau khi điều tra xong, nếu thấy nghi can thuộc thẩm quyền của toà án quân sự, Biện Lư sẽ chuyển qua toà án quân sự để truy tố và xét xử. Vụ Tướng Phạm Văn Đổng, Tổng Trấn Sài G̣n – Gia Định, bảo trợ cho Ba Tàu tổ chức ṣng bài ở Chơ Lớn, bị Ṭa Sơ Thẩm Sài G̣n mở cuộc điều tra và bắt giam là một thí dụ điển h́nh. Sau khi điều tra xong, Ṭa Sơ Thẩm Sài G̣n thấy nghi can thuộc thẩm quyền ṭa án quân sự nên đă chuyển qua toà này để truy tố và xét xử. Vă lại khi có sự vụ lệnh của Thủ Tướng, bất cứ thẩm phán hay thanh tra nào cũng có quyền điều tra.

Những điều Luật sư Lâm Lễ Trinh kể lại trong tập Về NguồnLuật sư Nguyễn Văn Chức đă thuật trên báo Con Ong ở Texas về vụ Dương Văn Minh biển thủ số vàng tịch thu được của B́nh Xuyên trong đợt 1 là đúng sự thật. Dương Văn Minh không hề hoàn trả lại cho ngân khố.

Ông Huỳnh Văn Lang, lúc đó là Bí Thư Liên Kỳ của Đảng Cần Lao và Tổng Giám Đốc Viện Hối Đoái, cho biết ông Lâm Lễ Trinh đă tiết lộ rằng khi được hỏi về số vàng này, Tướng Minh đă sừng sộ và giận dữ, nói rằng ông Diệm là người bội bạc, ông đă giúp ông Diệm đánh dẹp B́nh Xuyên mà c̣n hỏi cái ǵ.

Ông Lang cũng cho biết ông có được đọc bản báo cáo hai trang của Đại Tá Mai Hữu Xuân. Đại Tá Xuân xác nhận có số vàng do Tiểu Khu Chợ Lớn tịch thu được và đă giao cho Đại Tá Dương Văn Minh cất giữ, nhưng đề nghị nên đem ra chia nhau (coi như chiến lợi phẩm)!

(Huỳnh Văn Lang, Nhân chứng một chế độ, Tập II, California, Hoa Kỳ, tr. 66 – 70).

Số vàng tịch thu được trong cuộc tấn công đợt 1 chứa trong một thùng phuy, sau đó được bỏ vào hai cái rương để nạp cho Đại Tá Dương Văn Minh. Như vậy số vàng này rất lớn không thể chỉ 20 kg, mà ít nhất cũng phải khoảng 200 kg.

Cả Đại Tá Y lẫn Luật Sư Lâm Lễ Trinh vẫn đang c̣n sống, những ai muốn biết sự thật, có thể kiểm chứng không có ǵ khó khăn.

Ông Trịnh Bá Lộc và ông Lê Xuân Nhuận đă lập lờ đánh lận con đen giữa hai số vàng khác nhau để bênh vực cho Tướng Dương Văn Minh . ...

Ông Lê Xuân Nhuận là một viên chức cảnh sát cao cấp và có nhiều kinh nghiệm, tại sao ông không đem tập hồi kư đó ra mổ xẻ cho độc giả biết đâu là sự thật, cảnh sát VNCH có ngu xuẩn đến mức như Thích Trí Quang đă mô tả trong tập hồi kư đó không?

Làm chuyện này chắc chắn hữu ích cho thế hệ tương lai hơn là “chọi đá đường rầy xe lửa”. Sau khi ông tŕnh bày và phân tích xong, chúng tôi sẽ cung cấp thêm một số tài liệu để làm sáng tỏ vụ Thích Trí Quang được CIA đưa vào trốn trong Ṭa Đại Sứ Mỹ ở Sài G̣n năm 1963.

Ngày 14.12.2009

Lữ Giang

Trở Lại 3 

 

Lui Mục-Lục