DỰ-ÁN “EDAP ENĂNG”
HỒI đó, sau vụ Mậu-Thân 1968, cơ-quan
Viện-Trợ Kinh-Tế Hoa-Kỳ đứng ra
yểm-trợ toàn-diện cho một dự-án gọi là “Edap
Enăng”,
tiếng Thượng Djarai có nghĩa
tương-tự như là “khai-hoang
lập-ấp”
hoặc “xây-dựng
nông-thôn”.
Có lẽ là mới thí-nghiệm nên Dự-Án này chỉ
được áp-dụng cho Quận Thanh-An
thuộc Tỉnh Pleiku, và cho người
Thượng mà thôi.
Đại-khái, tất cả người Thượng sinh
sống rải-rác các nơi, nhất là các Ấp, các Xă
thuộc Quận Thanh-An, đều
được tập-trung lại tại một chỗ, như
một trung-tâm định-cư, trên một ngọn đồi,
có rào thép gai xung quanh; bên trong có nhiều dăy nhà khung
gỗ mái tôn, có một Văn-Pḥng điều-hành, có Pḥng
Thông-Tin, có lớp dạy chữ, có lớp dạy
nghề, có Trạm Y-Tế, có cḥi an-ninh, có bồn
trồng hoa, có vườn trồng chuối, có lồng nuôi
gà, có chuồng nuôi heo, có giếng, có kho, v.v... tương-tự
một Ấp
Chiến-Lược dưới thời Đệ-Nhất
Cộng-Ḥa mà mở rộng hơn.
Phụ-trách Dự-Án “Edap
Enăng”
là một Hội-Đồng, gồm có Tỉnh-Trưởng
Pleiku, Quận-Trưởng Thanh-An,
và các Trưởng Ty liên-hệ – Hành-Chánh, Tài-Chánh,
Kinh-Tế, Xă-Hội, Thông-Tin, Giáo-Dục, Y-Tế, Canh-Nông,
Cảnh-Sát Quốc-Gia, v.v... – do Ty Xă-Hội đứng
ra tiếp-nhận các thứ của Mỹ
cấp-phát, và của nhà-thầu giao hàng.
DỰ-ÁN mới được thực-hiện một
thời-gian ngắn th́ bị phát-hiện là có
trục-trặc trong việc điều-hành, không đem
lại những kết-quả như đă dự-trù.
Trung-Ương ra lệnh điều-tra.
Trung-tướng Lữ
Lan, Tư-Lệnh Quân-Đoàn II và Vùng II
Chiến-Thuật, ủy cho Phụ-Tá Hành-Chánh của ḿnh
lập một Ủy-Ban đến ngay tại chỗ soát xét
t́nh-h́nh.
Hồi đó chức-vụ Đại-Biểu Chính-Phủ
cấp Vùng không c̣n, và chính viên Tư-Lệnh Vùng
mặc-nhiêm kiêm-nhiệm; nhưng v́ Tư-Lệnh nặng
về quân-vụ nên có một viên Phụ-Tá giúp về Hành-Chánh
tức là coi ngó các ngành dân-sự trong Vùng.
Phụ-Tá Hành-Chánh của Trung-Tướng Lữ
Cụ Thiệu chọn tôi, đại-diện Nha Cảnh-Sát
Quốc-Gia Vùng II, làm phụ-tá cho cụ để cùng
điều-tra vụ này.
Đương-nhiên
tôi đến
tại chỗ quan-sát
t́nh-h́nh chung, trước
khi cùng cụ chính-thức đến kiểm-sát mọi
sự.
Mặc dù chúng tôi đă có báo trước để các
giới-chức liên-quan chuẩn-bị hồ-sơ cũng
như hiện-trường, nhưng khi chúng tôi đến
nơi th́ chỉ nh́n qua là đă thấy ngay
khiếm-khuyết dẫy đầy.
Trước tiên, Quận-Trưởng và các Trưởng-Ty
– đa-số chỉ là đại-diện – tŕnh-bày công-tác
của họ đă làm.
Ty nào cũng đă chu-toàn nhiệm-vụ của ḿnh, có
đủ báo-cáo, thống-kê, danh-sách, biên-nhận, v.v...
Trong số hội-viên Hội-Đồng Điều-Hành “Edap
Enăng”,
nổi bật là viên đại-diện của Ty Xă-Hội,
một Phó Trưởng-Ty trẻ-trung, có bằng cử-nhân,
đă học Quốc-Gia Hành-Chánh, tên [tôi nhớ không
chắc, là] Nguyễn Văn Tham, là người
trực-tiếp và thực-sự chỉ-huy mọi việc
ở đây.
Tiếp theo, tôi hướng-dẫn cụ Thiệu đi thăm
từng khu, tiếp-xúc
với một số dân sinh-sống trong trung-tâm này.
Chúng tôi trông thấy những người lớn dơ-bẩn,
những trẻ thơ ốm-đau, những con heo gầy
nhom chạy rông, những thân chuối trụi lá, những
gốc cam héo tàn...
Tôi bèn đề-nghị với cụ bảo các viên-chức
liên-hệ đừng tháp-tùng theo chúng tôi, để chúng
tôi được tự-do t́m hiểu sự thật hơn.)
Nguyên do Tổng-Thống Ngô
Đ́nh Diệm muốn lập nhiều Khu Dinh-Điền
và Khu Trù-Mật dọc theo Cao-Nguyên để dân-cư-hóa
các vùng núi rừng, tạo thế chiến-lược thu
hẹp hoạt-vực của địch, nên TT đă
đích-thân bay quan-sát quanh vùng, rồi chỉ tay xuống
các chỗ ông chọn để các nhân-vật tháp-tùng
ghi vào bản đồ. Rồi
v́ lầm-lẫn (?) nên khu-vực nầy được
chọn, nhằm rừng gỗ quư – cẩm-lai, trắc,
gụ – và v́ vô-t́nh (?) được giao cho vài nhà-thầu,
để họ vừa lănh tiền thầu khai-hoang,
vừa khai-thác được kho-tàng lâm-sản đắt
giá bội phần.
Tôi không động đến chuyện đó – v́ động
không đến – nên chỉ chiếu-cố các cấp
thấp hơn, từ Tỉnh xuống Quận, các Ty, v.v...
Viện-Trợ Kinh-Tế Hoa Kỳ,
qua Phủ Tổng-Ủy Dinh-Điền, cung-cấp mọi
thứ cho mọi người dân liên-quan; thế nhưng,
bắt đồng-bào Thượng đi đốn cây
rừng về làm sườn nhà, hàng rào, cho ăn chút chút
mà tính nào là tiền gỗ, nào là tiền công; lập
thẻ căn-cước cho họ cũng bắt họ
trả tiền ảnh; gạo, dầu, đường,
muối, v.v... chặn đầu, xén đuôi...
BÂY giờ, cảnh cũ cũng lại tái-diễn đối
với đồng-bào sơn-lâm ở đây.
Phỏng-vấn riêng lẻ từng người, cũng như
đối-chiếu những điều ghi-nhận với
các chứng-tích rơ-ràng, trong suốt ba ngày, tôi đă thu-tóm
được một thực-trạng tệ-hại quá
sức tưởng-tượng của ḿnh.
Xi-măng
và tôn không biết dùng vào việc ǵ mà vẫn
xuất-kho, mặc dù nền+mái đều đă hoàn-thành...
Quan-trọng hơn hết là cách phối-hợp giữa các
cơ-quan: lỗ chưa đào xong th́ đợt
chuối-giống đă được đưa đến,
nằm phơi bên rào; chuồng chưa cất xong th́
lứa heo-giống đă được đưa đến,
thả chạy quanh sân; và cây chuối-giống trở thành
thức ăn cho heo.
Nhân+quả cứ thế mà gây dây chuyền trong nhiều
lănh-vực khác nhau.
Trách-nhiệm lớn nhất hiển-nhiên thuộc về
Trưởng Ban Điều-Hành Trung-Tâm, là Nguyễn
Văn Tham.
Cụ Cao-Xuân-Thiệu quyết-định
mở một cuộc họp liên-Ngành, để tôi đúc-kết
kết-quả điều-tra, rồi nghe Tham tự
biện-hộ, xong lấy biểu-quyết đề-nghị
biện-pháp tŕnh lên Tư-Lệnh Vùng II.
Cuộc họp diễn ra tại pḥng-khách “Khu
Văng-Lai”
của Ṭa Hành-Chánh Tỉnh Pleiku.
Sau khi nghe bản báo-cáo, Tham được yêu-cầu phát-biểu
ư-kiến của ḿnh.
Và, như một nhà hùng-biện, anh đă dơng-dạc
trả lời, đại-khái như sau:
“Kính
thưa Quư Vị, chúng ta đi làm, cấp trên cũng như
cấp dưới mà thôi, ai cũng mong có đủ
tiền để lo cho cuộc sống ḿnh.
V́ lương không đủ nên phải kiếm-chác
ngoài lề. Bây giờ th́
có thể nói, nếu không tất cả th́ cũng là
một số đông, phải làm thế nào để có
thêm tiền. Khác nhau
ở chỗ: người th́ qua truông, kẻ th́ bị
lộ mà thôi.
Riêng tôi, quyết chí học-hành là để làm ǵ, đậu
bằng-cấp cao là để làm ǵ, lặn-lội
từ Huế vào trong các Tỉnh miền Nam là để làm
ǵ? Phải đâu chỉ
để trông mong vào số tiền lương khiêm-tốn
của một công-chức an-phận thủ-thường!...”
Cụ Thiệu phải vội cắt ngang, hỏi Tham có
nhận trách-nhiệm về những sai-khuyết xảy ra
hay không.
Anh gật đầu ngay.
Các thành-viên khác xin nhường để cụ Thiệu
toàn-quyền tường-tŕnh và đề-nghị lên Trên.
Sau đó, cụ Cao Xuân Thiệu
ḍ ư tôi:
– Thôi th́ ḿnh chỉ gợi ư cách chức, khiển-trách
có ghi hồ-sơ, thuyên-chuyển ra khỏi Vùng này cho yên;
có được không, anh?
Tôi c̣n biết nói ǵ hơn.
Tham được kỷ-luật như trên. Và dự-án “Edap Enang” th́ ch́m xuồng, không được áp-dụng cho các Quận và Tỉnh khác trên Cao-Nguyên như dự-tính lúc đầu.
*
MỘT thời-gian sau, cụ Thiệu được Trung-Ương cử làm Đặc-Ủy Giám-Sát Vùng I, một chức-vụ mới, nằm ngoài quyền-hạn của viên tướng Vùng.
Trước
khi lên đường ra Đà-Nẵng,
cụ rất phấn-khởi tâm-sự với tôi:
– Lâu nay chỉ là mài gươm, bây giờ là lúc
dụng gươm đó, anh.
Giám-Sát là để truy-tầm trừng-trị những
kẻ gian-tham đục ruỗng guồng máy Chính-Quyền.
Không biết ư cụ có phải là sẽ thẳng tay
với bọn sâu-mọt, không c̣n “nhân-hậu”
như đối với Nguyễn Văn
Tham hay không.
GHI THÊM:
Sau
này, ở Mĩ, nhân đọc bài hồi-kí này của tôi,
có một người từ Bang khác gọi điện-thoại
đến tôi, tự giới-thiệu
là Ngô Văn Vinh, con của Ô. Ngô Văn Cơ (một người
bạn thân của tôi ở Huế hồi xưa).
Ngô Văn Vinh là Đốc-Sự, Trưởng Ty Xă-Hội của Tỉnh Pleiku lúc xảy ra vụ Edap Enang. Anh cám ơn tôi đă t́m ra các sai-trái của viên đồng-bạn Quốc-Gia Hành-Chánh Phó Trưởng-Ty đặc-trách Tị-Nạn, và không đề-cập trách-nhiệm liên-đới của anh, nên anh được xem vô-can.
Nhân dịp, tôi hỏi anh tên của viên Phó Ty Tị-Nạn ấy, th́ anh nói là chuyện đă cũ rồi, xin tôi bỏ qua, cứ gọi là Nguyễn Văn Tham cũng được.