PHIẾM-ĐÀM
VỚI ÔNG
NGUYỄN VĂN LỤC
Nhân đọc bài-viết
“Maneli
với Ngô
Đ́nh Nhu,
chuyện ǵ đă xảy ra?” của Ông Nguyễn Văn Lục, tôi có vài ư muốn nói
chuyện phiếm với ông cho vui.
I
Ông Nguyễn Văn Lục
có “hoài-Ngô” hay
không?
Chắc có nhiều người
đă tin rằng Ông Nguyễn
Văn Lục
là một nhân-vật hoài-Ngô.
Nhưng ta hăy đọc bài-viết
nói trên của ông, th́ thấy:
11/
Về mặt nội-dung:
11a)
Ông Nguyễn Văn Lục nhắc đến cành
đào trong Dinh
Độc Lập,
và ghi là “Nghị sĩ Lê
Châu Lộc, nguyên là tùy viên của TT Diệm sau này cho biết, chính ông là
người đến nhận cành đào tại trụ
sở Ủy Hội Quốc Tế
để về trưng bày tại Dinh Độc Lập.”
Nhưng sự thật là: Dinh Độc-Lập đă bị các phi-công
Nguyễn Văn Cử và Phạm Phú Quốc ném bom vào ngày 27-2-1962, Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm và các vị
thuộc Phủ đă dời về Dinh Gia-Long cho
đến ngày Cách-Mạng 1-11-1963, Dinh Độc-Lập măi đến năm 1966 mới được tái-thiết xong, th́ làm sao mà cành đào được đem
về và trưng-bày ở Dinh Độc-Lập vào
đầu năm 1963 (theo lời Ông Quách Ṭng Đức và Ông Lê Châu Lộc) được?
11b) Ô. Lục cũng viết: Cành
đào được trưng bày với tấm thiếp
in tặng của “Chủ
tịch Nhà nước Cộng ḥa Xă
hội miền Bắc.”
Nhưng sự
thật là: Vào năm 1963, Miền Bắc vẫn là Việt-Nam Dân-Chủ
Cộng-Ḥa, măi đến năm 1976 (13 năm sau, và Hồ Chí Minh đă không c̣n từ năm 1969) toàn-quốc mới mang tên Cộng-Ḥa
Xă-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam.
Ông
Lục chê người khác:
“sự
hiểu biết về sử
của họ là con số không cũng lập lại như con vẹt”,
c̣n ông th́ sao?
11c)
Ô. Lục viết:
“Chỉ v́ một cành đào [đầu năm 1963] đă gây
nhiều dư
luận
và trở thành bối cảnh tiền đề cho
cảnh máu đổ [Diệm+Nhu tử-nạn] sau này [2 tháng 11-1963]. Rồi ông lại viết:
“Vụ Maneli
và
Ông Ngô
Đ́nh Nhu
gặp
nhau [ngày
25 tháng
8-1963]
mở
đầu
cho một loạt những tin đồn (dư luận) củng-cố cho quyết-định loại-trừ
anh+em Diệm+Nhu
[2 tháng
11-1963].
Vậy th́ cành
đào đầu năm
hay vụ
Maneli
tháng 8
gây ra/mở đầu cho dư-luận/tin đồn
ấy, đưa đến biến-cố 2-11-1963?
Ông Nguyễn Văn Lục quả đă tự mâu-thuẫn.
11d) Ô. Lục viết:
“Ông [TT Diệm] không muốn
sự
có mặt lộ liễu
của
người Mỹ
ở Việt
Nam
như các cố vấn và các nhân viên mật vụ Mỹ.” Rồi
ông lại viết: “Ngoài
mấy phi trường và bến cảng cho nhu cầu quân
sự, có lẽ chỉ có xa lộ Biên Ḥa
cho thấy sự “có mặt của người Mỹ”, và kể ra hàng loạt lợi-ích
mà xa-lộ này mang lại: “Nhờ có xa lộ này mà ông Ngô Đ́nh Diệm
thiết lập làng đại học Thủ
Đức và khu kỹ nghệ
Biên Ḥa ở cây số
22. Nơi đây có công ty giấy Cogido góp cổ phần giữa Việt
Nam Thương Tín và hăng Sindacato, Cellusosa, Pomolio của Ư. Số tiền
lên đến 150 triệu Mỹ kim.”
Thế
là TT Diệm tự mâu-thuẫn! Nhưng
ai bắt Ô. Lục
phải viết ra chuyện này trong
bài-viết của ông?
11e) Ô.
Lục viết: “Tôi
nhớ lại dư luận lúc bấy giờ coi việc
ông Ngô Đ́nh Nhu bí mật liên lạc với phía cộng
sản là sự
thật khỏi cần bàn căi sau khi hai anh em ông Diệm-Nhu bị thảm sát. Lúc ấy tôi cảm thấy hơi thất vọng
về họ.”
Tức là Ô.
Lục
không đếm xỉa ǵ đến cái chết
của hai vị ấy, và cũng không có thái-độ thân-Ngô
ǵ
cả. Nhưng ai bắt Ô. Lục phải thú-nhận điều này trong bài-viết
của ông?
11f)
Ô. Lục viết:
“Tôi không loại bỏ khả năng t́nh h́nh
sẽ được cải thiện nếu bà Nhu
và Tổng Giám Mục Thục
rời khỏi đất nước.”
Bà Nhu
rời nước qua Mỹ
chọc tức Hoa-Kỳ,
TGM Thục
rời nước qua Châu Âu ḱnh-chống Ṭa Thánh Vatican,
và kết-quả thế nào th́ ai cũng biết. Thế mà măi đến năm nay, 2016,
Ô. Lục
c̣n viết câu trên, th́ tôi không hiểu ông muốn nói
ǵ.
11g)
Ô. Lục viết: Giả-dụ
ngay từ tháng
1-1963
kế-hoạch của Rapacki+Galbraith
về ḥa-b́nh cho Việt-Nam
(lập chính-phủ khác thay Diệm, hoặc Diệm thoát-Mỹ để theo Ấn-Độ trung-lập) mà được thi-hành th́
đâu cần phải có cuộc thảm-sát anh+em Diệm+Nhu vào tháng 11-1963.
Cũng thế, tôi thấy Ô. Lục không có lập-trường pḥ-Ngô
ǵ cả.
11h)
Buồn hơn, là nhân dịp này [tưởng-niệm
hai cố Diệm+Nhu]
Ô. Lục
công-khai xác-nhận: “Nguyên lư của người Mỹ
khi sang giúp Việt Nam tóm tắt rất
đơn giản: theo
Mỹ hoặc không
theo Mỹ. Theo th́ thuận
hảo, không
theo th́ lật đổ.”
11i) Và,
đau hơn, là Ô. Lục, kết-luận: “Nhưng nếu chúng ta chịu
khó nh́n lại từ đầu – khi ông Diệm
về nước – th́
công việc của ông Diệm, đúng ra
mà nói, chỉ là một công cụ để thực hiện
chính sách của người Mỹ.”
Tôi là người
hoài-Ngô,
tôi không muốn nghe Ông Nguyễn Văn Lục nhắc
lại những lời, lư-luận như thế, đúng
ra phải là phát-xuất từ giới bài-Ngô.
12/
Về mặt h́nh-thức:
12a) Ông
Nguyễn Văn Lục không xem vấn-đề nêu ra là quan-trọng.
Chứ nếu quan-trọng
th́ tại sao phải đợi đến hôm nay, hơn
nửa thế-kỷ sau, mới viết ra.
Khi Ô.
Cao
Xuân Vỹ c̣n sống, Ô. Lục có dịp nói chuyện với Ô. Vỹ, nhưng Ô. Lục
chỉ đề-cập đến vấn-đề ai là
tác-giả cuốn sách “Chính
Đề” mà thôi (v́ măi đến lúc đó, Ô. Lục vẫn không lưu-tâm
đến chuyện Nhà
Ngô Đi Đêm Với Nhà Hồ.
Ông Minh Vơ là người
phỏng-vấn Ô. Vỹ,
mà Ô. Minh
Vơ cũng
không muốn nhắc lại chuyện này nữa.
Sức khỏe suy yếu, nhưng chỉ một cái
gật đầu
hay lắc
đầu
(để trả lời câu hỏi là ông ấy tin lời Ô. Vỹ, hay thuận theo Ô. Lục mà cho là
Ô. Vỹ
bịa)
mà cũng không thể nhúc-nhích cái đầu được
hay sao?
12b) Ông
Nguyễn Văn Lục không đọc nhiều sách,
nhất là những sách liên-quan đến Nhà Ngô.
Ngay tập tài-liệu của Bà Margaret
K. Gnoinska, Ô. Lục
cũng chỉ đọc qua đoạn đầu, c̣n các đoạn sau [nội-dung ngược
hẳn] th́ không đọc hết. Thế th́ làm sao mà viết đúng và đủ trong các tác-phẩm
của ḿnh:
b2-
Ô. Lục
tự thú: “Trong
điều kiện giới
hạn về tài liệu và cũng không có thời giờ để có thể đọc
thật kỹ
lại từng cuốn sách một...”
12c)
Tôi thấy Ông Nguyễn Văn Lục không phải là một nhân-vật
hoài-Ngô,
v́ hoài-Ngô
là phải hoài-Ngô-hoài,
như thế mới có thực Tâm, chứ chỉ mới sau này mới tùy-hứng
viết bài, mà lại viết bài theo kiểu nói trên, th́
có vẻ c̣n quá nhẹ ḷng
và nhạt
t́nh
với Nhà Ngô.
II
Ông Nguyễn Văn Lục có thể đại-diện
cho giới “hoài-Ngô” hay
không?
Ông Nguyễn Văn Lục
là một trong mấy cây bút hoài-Ngô hiện nay. Nhưng
ta có thể xem ông là một đại-diện cho
giới hoài-Ngô
hay không?
21/
Trong giới cầm bút, người ta thường hô-hào
ḥa+nhă
khi tranh-luận v́ bất-đồng
với ai. Nhưng Ô. Lục đă dùng thậm-từ
đối với những người khác ư ḿnh, tỉ
như: “muốn
nôn mửa”,
“quá
khờ khạo”,
“ngu
dốt”,
“như con
vẹt”...
Ước ǵ đừng dùng những chữ ấy.
22/ Ô. Lục
không nhớ, không ḍ lại [tức là không chú-tâm
chú-ư vào bài-viết của ḿnh], không tự-trọng, không trọng
người đọc:
22a)
Ô. Lục viết là [Ủy
Hội Quốc Tế]
có 3 nước thành-viên (Ba Lan cộng-sản, Ca Na Đa tự-do, Ấn Độ trung-lập) và Ấn Độ được
chỉ-định là trưởng phái đoàn.
Thực ra, mỗi nước có một Phái-Đoàn,
và Ấn-Độ,
cũng như 2 nước kia, chỉ có Trưởng Phái-Đoàn
của ḿnh. C̣n
vị-thế Trưởng của cả các Phái-Đoàn 3 nước, là Chủ-Tịch:
Chủ-Tịch
của UHQT, chứ không phải Trưởng phái đoàn
UHQT.
22b)
Thời gian 1963
từ lúc Ông
Maneli
đến Việt-Nam
đến khi ông
ấy tiếp xúc với
Ông Nhu
là 7
tháng
(từ tháng 2 đến tháng 9), mà Ô. Lục viết là “ngắn vỏn vẹn trong vài
tháng.”
22c)
Ô. Lục viết:
“Sai Gon những năm 1963.”
Đúng ra, chỉ có những năm 1960 hoặc đầu những năm [thập-niên[
1960
(trong đó đă có 1963
rồi), chứ không có những năm 1963.
22d)
Ô. Lục viết:
“dù khác chính
kiến chính trị”. Trong
chữ chính-kiến đă có [ư-kiến,
kiến-thức, kiến-văn] chính-trị rồi.
Viết dư 2 chữ chính trị.
23/
Ô. Lục
viết/chép sai tiếng Anh:
23a)
“phó Tổng thống Mỹ
Jonhson.”
Đúng ra là Johnson.
23b)
“Ủy Hội Quốc Tế kiếm soát Đ́nh chiến [ICC]
(International Commission for Supervision and Control in Viet Nam).” Đúng
ra là không có chữ Supervision (Giám Sát); chữ này chỉ có
về sau với Hiệp-Định
Paris 1973,
trong ICCS).
23c)
“tṛ chơi hỏa mù
– một thứ provocative
với người Mỹ.” Provocative
là một tính-từ (adjective); danh-từ (noun) phải là Provocation.
23d)
TT Thích Trí Quang
hỏi xem có phải là sẽ bị ném xuống biển
hay không. –
“No, said the crewman, our orders to bring you to
Saigon.” Câu này bị
thiếu một chữ are,
nó phải là “our orders are to bring you to Saigon.”
23e)
“United
States Econmic Assistance to South Vietnam”. Chử Econmic phải là “Economic”.
23f)
“and the Maneli Afair”. Affair có 2 mẫu-tự
f.
23g)
“kư giả Marguerite
Higgin”.
Tên của bà ấy là
Higgins.
23h)
“fire to suppress the stench of scorches flesh”. Chữ
scorches
phải là scorched (bị cháy sém).
23i) “theirs cries for later broadcast”.
Đă có danh-từ cries nên
tính-từ sở-hữu (của chúng nó) phải là
chữ their.
23j)
“foreign correspomdents”.
Chữ này phải là correspondents.
23k) “addresed
to the President Johnson”. Thừa
chữ the.
23l) “Johnson
issued a statment
and urge the South Vietnamese people to uphold the governmen”. Câu
này phải là “Johnson issued a statement and urged the South Vietnamese people to uphold the government”.
24/ Ngay cả
tiếng Việt,
Ô. Lục
cũng viết sai:
24a) “tài liệu gốc trong văn khố Ba Lan là có sở để chứng tỏ...” Mở đầu bài-viết mà đă viết sót một chữ cơ: là có cơ sở để chứng tỏ...
24b)
“một sự giàn dựng”. Đúng ra là
dàn dựng.
24c)
“không muốn dấu
diếm ai, “dấu
súng lục”. Đúng
ra là giấu giếm, giấu
súng lục.
24d)
“một sợi giây
giầy đều do tiền viện trợ Mỹ cung cấp”.
Chữ “giây” [giây phút] ở đây là dây [giày].
24e)
“ông Galbraith từng tiếp xúc
với ngoại
trưởng ngoại giao Ba Lan”.
Chữ ngoại trưởng
tự nó đă có nghĩa ngoại giao trong đó rồi.
Thừa 2 chữ ngoại
giao.
24f) “Hà Nội cho phép lănh sự quán Pháp bay thẳng từ Hà Nội đến Sài G̣n”. Nhân-viên, thành-viên, viên-chức [của] lănh sự quán; chứ lănh sự quán là cái trụ-sở, nó làm sao mà bay được.
*
Bắt chước Ông Tú
Gàn viết mà chơi,
tôi cũng viết cho
vui.
Nhưng tôi vốn kính mến Ông Nguyễn Văn Lục,
nên tôi đặt tên bài-viết này là Phiếm-Đàm
(nói chuyện phiếm), để đọc cho vui mà
thôi.
Tham-khảo: