CHUẨN-TƯỚNG
HUỲNH THỚI TÂY
MỘt
hôm, vào đầu tháng 3 năm
1975, tôi được
Bộ Tư-Lệnh Cảnh-Sát Quốc-Gia/Ngành Đặc-Biệt
gọi vào mà không cho tôi biết trước lư-do hay
mục-đích ǵ.
Cũng được xe-hơi dân-sự đón
từ phi-trường, nhưng đến văn-pḥng
của Trưởng Ngành Đặc-Cảnh Trung-Ương
th́ viên thiếu-tá bí-thư mời tôi qua gặp Trung-Tá
Phạm Văn Ca, Giám-Đốc E2 (Nha Phản-T́nh-Báo/Nội-Chính),
theo lệnh của Chuẩn-Tướng
Huỳnh Thới Tây.
Tôi đă từng cùng Trung-Tá
Ca
đi tu-nghiệp
về “Chống Khuynh-Đảo” tại
Úc-Đại-Lợi
vào năm
1970
nên quen thân nhau.
Ca
bảo tôi:
‒ Ông Tướng muốn biết trong
thời-gian qua anh có làm ǵ sai trái hay không. Anh hăy ngồi
đây, viết bản tự-thuật, kể hết
những ǵ mà anh thấy là khuyết-điểm, xong
rồi hăy qua gặp ông.
*
Tôi ngồi ôn lại mấy việc lớn/nhỏ
mà tôi nghĩ là có thể đă làm Tướng
Tây
bất-b́nh về tôi...
Trong một buổi họp các cấp Trưởng
E (Giám-Đốc Nha tại Trung-Ương và Nha tại các
Vùng), Đại-Tá
Huỳnh Thới Tây
hỏi về “Biệt-Đội
Thiên Nga” cùng các cơ-cấu không thấy có ghi trong
Sắc-Lệnh tổ-chức của Ngành. Tôi tŕnh-bày
về “Chiến-Dịch Đại Phong” và “Kư-Giả
Tự Do”.
“Chiến-Dịch Đại Phong” là tên
gọi của một phương-thức hoạt-động,
theo đó th́ nhân-viên Đặc-Cảnh sử-dụng người
chỉ-điểm, là cán-bộ/bộ-đội/cơ-sở
Việt-Cộng bị bắt mà tự-nguyện hợp-tác
với ta, bằng cách ngụy-trang và tạo ngụy-tích
cho đương-nhân không bị công-chúng, nhất là
đối-phương, nhận ra.
“Kư-Giả Tự Do” là một/vài viên-chức
Đặc-Cảnh hoặc cảm-t́nh-viên của Ngành, có
năng-khiếu viết báo, làm phóng-sự, được
giao nhiệm-vụ bí-mật trà-trộn vào giới kư-giả
hiện đang ào-ạt săn tin giật gân, trong đó có
nhiều phần-tử phản-chiến, thân-Cộng và
cả là cộng-sản trá-h́nh. Ngành
Đặc-Biệt
Tôi đă thật-t́nh và vô-t́nh nói rằng đó
là những sáng-kiến của Trung-Tá Nguyễn
Mâu.
Đại-Tá
Tây
ném mạnh cây bút xuống bàn,
dằn giọng:
‒ Tôi là
Huỳnh Thới
Tây; làm việc
với tôi th́ hăy chỉ biết có tôi; tôi không cần
biết Nguyễn
Mâu là ai.
Việc
Thăng-Thưởng Nhân-Viên
Một lần khác, cũng họp tham-mưu như
trên, bàn về vai tṛ của “Cán-Bộ Điều-Khiển”
(Case Officer: Điệp-Trưởng) trong các công-tác xâm-nhập
(nguời của ta, do ta xây-dựng rồi cài vào hàng-ngũ
địch) và nội-tuyến (người của địch,
được ta móc-nối, sử-dụng làm tay-trong cho
ta).
Đại-Tá
Huỳnh
Thới Tây
ngỏ ư muốn nâng-đỡ
giới này.
Tôi lấy tư-cách là người
thực-sự đi sát và hiểu-biết nội-t́nh
tại chỗ, tŕnh-bày:
‒ Trước đây,
Người Bạn
Đồng-Minh
đă nghĩ đến việc cấp
một ngân-khoản phụ-trội hàng tháng cho tất
cả viên-chức Ngành Đặc-Biệt, nhưng bên
Cảnh-Sát Sắc-Phục phản-đối, nên việc
không thành. Theo tôi, đáng khuyến-khích nhất là
Cán-Bộ
Điều-Khiển, như đại-tá vừa nêu ra.
Nhưng
đa-số Cán-Bộ Điều-Khiển th́ là hạ-sĩ-quan.
“Nếu dùng sĩ-quan th́ không những dễ-dàng
hơn trong việc tiếp-xúc và nhờ-vă sự giúp-đỡ
của người khác, mà c̣n có nhiều uy-tín và
được tin-tưởng hơn đối với chính
mật-viên của ḿnh. Nhưng sĩ-quan Cảnh-Sát Đặc-Biệt
th́ đa-số đều mong được giữ
chức-vụ chỉ-huy, mà khi đă là cấp chỉ-huy
rồi th́ họ lại mong được qua
Sắc-Phục, hay nói đúng hơn là họ mong
được hưởng những lợi-lộc như bên
Sắc-Phục. Thí-dụ, ngay cả khi đă được
cấp một chiếc xe Jeep rồi, mà xe lại có màu sơn
và mang bảng số của xe thường-dân, th́ họ
vẫn thấy thua-kém xe Jeep sơn 2 màu lục+trắng
của Cảnh-Sát (Sắc-Phục), v́ bên Sắc-Phục
vẫn được dân-chúng nể-sợ và dành cho
nhiều ưu-tiên hơn.
“C̣n muốn tưởng-thưởng các
hạ-sĩ-quan CBĐK hữu-công th́ cách xứng-đáng
nhất là thăng cấp cho họ; nhưng họ vẫn
nằm ở dưới các Trưởng G
(Pḥng), Trưởng H (Ban), nên họ c̣n lâu mới
được thăng lên sĩ-quan.”
Đại-Tá
Tây
dằn mạnh cây bút xuống
bàn, thốt lên một tiếng chửi thề, bỏ ra
khỏi pḥng.
Mọi người lặng im, lo sợ giùm tôi.
Trung-Tá
Nguyễn Văn Thuận, Trưởng D3 (Phụ-Tá
Chuyên-Môn của Trưởng Ngành ĐB Trung-Ương)
đưa tay ra dấu cho tôi chú ư đến anh. Trước
kia, anh cũng đi
Úc
cùng chuyến với
Ca
và tôi.
Thuận
nói:
– Mọi sự thưởng/phạt―thăng ai, giáng ai―đều
nằm trong tay của ông. Nếu anh xin ông ban ơn đặc-cách
thăng cấp cho các phần-tử hữu-công, th́ ông
sẽ mát ḷng hơn.
Hệ-Thống Liên-Lạc Cảnh-Sát H́nh-Sự
Trong vụ phi-cơ “Air
Vietnam” bị nổ lựu-đạn tại Phi-Trường
Phú Bài,
Huế, khi tôi biết được
thủ-phạm là
Nguyễn Cửu Viết, tôi liền
gửi điện cho Bộ Chỉ-Huy CSQG Quận liên-hệ
tại
Sài-G̣n, là nơi cư-ngụ của một người
bạn của thủ-phạm (mà theo tin-tức tôi nhớ
từ hồi c̣n ở
Vùng II
th́
Viết
đă nhờ chính
người bạn này t́m-kiếm cho y một quả
lựu-đạn) yêu-cầu trong đó chấp-cung “người-bạn”
ấy.
Đại-Tá
Tây
cho rằng tôi đă
vượt
quyền, không tŕnh lên ông là cấp trên, để ông ra
lệnh cho các cấp dưới hữu-trách ở địa-phương
khác thi-hành.
Theo tôi th́ đây là thủ-tục h́nh-sự; tôi,
với tư-cách
H́nh-Cảnh-Lại
(danh-xưng mới, trước
kia là
Tư-Pháp Cảnh-Lại), Phụ-Tá Biện-Lư (Công-Tố-Viên)
của Ṭa Án Sơ-Thẩm, tại
Đà-Nẵng
(tôi cũng
là Phụ-Tá Chưởng-Lư của Ṭa Án Thượng-Thẩm
Vùng I, tại
Huế), tôi có thể phát lệnh truy-nă,
trực-tiếp nhờ sự tiếp tay của các H́nh-Cảnh-Lại
khác (Trưởng Ngành Đặc-Cảnh Khu, Tỉnh,
Thị, Quận, v.v...) trên khắp nước, trong
những vụ án cần được khẩn-cấp
tầm+tra.
Huống chi
CSQG của
Việt-Nam Cộng-Ḥa
đă là Hội-Viên của
Cảnh-Sát Quốc-Tế
(InterPol).
[Hoa-Kỳ
đă giúp Việt-Nam Cộng-Ḥa
tuyển-dụng viên-chức có bằng đại-học
luật-khoa, nghiên-cứu về luật quốc-tế, hướng-dẫn
tham-gia tổ-chức Cảnh-Sát
Quốc-Tế [InterPol],
thành-lập chi-nhánh Việt-Nam của Cảnh-Sát
Quốc-Tế, đặt trụ-sở tại Tổng-Nha
(nay là Bộ Tư-Lệnh) Cảnh-Sát Quốc-Gia.]
Trong một số trường-hợp
khẩn-cấp các H́nh-Cảnh-Lại c̣n có thể liên-lạc
phối-hợp hoạt-động với nhau, không
những vượt quản-hạt hành-chánh trong một nước,
mà c̣n có thể vượt cả biên-giới quốc-gia.
Cấp-Hiệu CSQG cho Thám-Sát Đặc-Biệt
V́ đă huy-động
Thám-Sát Đặc-Biệt*
đi hoạt-động chung với
Cảnh-Sát Dă-Chiến,
Cảnh-Sát Sắc-Phục, và cả
Nghĩa-Quân,
Địa-Phương-Quân,
nên tôi đề-nghị với Đại-Tá
Nguyễn Xuân
Lộc, Chỉ-Huy-Trưởng CSQG Khu I, và đă được
ông chấp-thuận, cho một số cấp chỉ-huy
của Thám-Sát Đặc-Biệt tại Vùng I được
mang cấp-hiệu CSQG, để có uy-tín đối
với các đơn-vị bạn mỗi khi đi
phối-hợp hành-quân.
Họ mặc sắc-phục
Cảnh-Sát Dă-Chiến,
đội mũ-nồi bằng nỉ màu lục của
Thám-Sát
Tỉnh
(PRU=
Provincial Reconnaissance Unit) cũ, nhưng cấp chỉ-huy không mang
dấu-hiệu ǵ để các cơ-quan đơn-vị
bạn nhận biết rơ-ràng.
Nay th́ tại Vùng I họ được mang thêm
cấp-hiệu CSQG: Chỉ-Huy-Trưởng Liên-Đội
Thám-Sát Đặc-Biệt Khu I mang cấp-hiệu
thiếu-tá. Chỉ-Huy-Phó của đơn-vị này mang
cấp-hiệu đại-úy. Các Chỉ-Huy-Trưởng
của Đội Thám-Sát Đặc-Biệt thuộc các
Tỉnh/Thị trong Vùng I cũng mang cấp-hiệu đại-úy.
Đại-Tá
Huỳnh Thới Tây
cho rằng tôi đă lạm
quyền, v́ Quyết-Định của Đại-Tá Nguyễn Xuân
Lộc
là do đề-nghị của tôi.
Riêng về việc này th́ tôi tự nhận là
đă xúi ẩu để Đại-Tá Lộc
chấp-thuận, v́ nếu chờ-đợi Trung-Ương
th́ chắc khó có kết-quả, bởi lẽ Thám-Sát
Đặc-Biệt chưa có quy-chế thực-thụ CSQG―không có
cấp-bậc, chỉ có chức-vụ và c̣n hưởng
lương theo mức cố-định từ thời c̣n
ở dưới quyền của CIA.
Vả lại,
việc mang cấp-hiệu này chỉ có giá-trị đối
với 2 viên-chức tại cấp Vùng, và một viên-chức
tại mỗi Tỉnh/Thị, và chỉ trong khi tham-gia hành-quân
phối-hợp mà thôi.
[Hồi
tôi c̣n làm Trưởng Ngành Cảnh-Sát Đặc-Biệt
Vùng II, tôi đă tŕnh xin và
được Tư-Lệnh Quân-Đoàn II/Vùng II
Chiến-Thuật chấp-thuận cho một trung-sĩ
Cảnh-Sát Đặc-Biệt ở Tỉnh B́nh-Thuận
được mang cấp-bậc đại-úy QLVNCH để
vào làm việc trong Ban Liên-Hợp Quân-Sự
4-bên. Nay làm Giám-Đốc
Đặc-Cảnh Vùng I, tôi cũng đă xin và đă
được Tư-Lệnh Quân-Đoàn I/Quân-Khu I
chấp-thuận cho vài trung-sĩ Cảnh-Sát Đặc-Biệt
của tôi ở Đà-Nẵng
được mang cấp-bậc đại-úy QLVNCH để
vào làm việc tại Ban Liên-Hợp Quân-Sự
2-bên.]
Một
Khẩu K-59 Tước Được của VC
Trong một cuộc hành-quân, Sở Đặc-Cảnh
Tỉnh
Quảng-Nam
có tịch-thu được của
Việt-Cộng một khẩu súng lục mới lạ,
Địa-Phương chưa thấy lần nào.
Thiếu-Tá Chánh-Sở
Lâm Minh Sơn
báo-cáo lên tôi,
tôi báo-cáo lên Bộ Tư-Lệnh/Ngành Đặc-Biệt
Trung-Ương.
(Lệnh trên ban xuống từ trước là
trong trường-hợp tương-tự th́ hăy chụp
ảnh, mô-tả đặc-điểm h́nh dáng khẩu súng
để xem nó thuộc loại nào.)
Sau đó, tôi nhận được lệnh
nạp tŕnh chiến-lợi-phẩm ấy lên Trung-Ương.
Gặp lúc có một cuộc họp tại Ngành
Đặc-Cảnh Trung-Ương, tôi được
mời vào tham-gia.
Sau phần thuyết-tŕnh tổng-quát của tôi,
Chuẩn-Tướng
Huỳnh Thới Tây
hỏi tôi về
khẩu súng trên.
Tôi có mang theo bản sao của tờ báo-cáo kèm
theo h́nh-ảnh mô-tả của khẩu súng lục―gửi rồi nhưng chắc chưa đến
tay ông―nên
tôi lấy ra đưa cho ông xem. Tướng
Tây
đọc
báo-cáo và nh́n h́nh-ảnh, xong hỏi khẩu súng đâu
rồi, hăy trao cho ông.
Tôi đâu có khẩu súng ấy mà trao.
Số là Đặc-Cảnh ở Tỉnh đồng-thời
cũng có báo-cáo kết-quả hành-quân lên Tỉnh, nên viên
Tỉnh-Trưởng sở-tại đ̣i xem khẩu súng
ra sao. Thấy khẩu súng quư, v́ mới bắt được
lần đầu, viên đại-tá Tỉnh-Trưởng
bèn giữ lại, nói là mượn xem ít hôm. Liền
đó, gặp dịp Tổng-Thống
Nguyễn Văn
Thiệu
ra thăm
Quảng-Nam, viên Tỉnh-Trưởng
sở-tại đưa khẩu súng ấy ra khoe; và
thấy Tổng-Thống tỏ ư thích nó nên viên
Tỉnh-Trưởng tặng luôn.
Thường th́ chúng tôi báo-cáo tóm-tắt
sự-việc ngắn gọn ra ở phần trước,
c̣n các chi-tiết phụ-thuộc th́ ghi ra ở phần
sau, với các tài-liệu liên-hệ kèm theo.
Do đó, tôi đáp (như có ghi ở phần
sau báo-cáo):
– Tŕnh thiếu-tướng, Tổng-Thống
đă lấy khẩu súng ấy rồi.
Nhưng Chuẩn-Tướng
Tây
chưa đọc
phần sau của bản báo-cáo, không hỏi chi-tiết làm
cách thế nào mà khẩu súng ấy lại đến
thấu tay Tổng-Thống; ông nghĩ là tôi đă
“qua-mặt” ông, tự ư vượt cấp tâng công
trực-tiếp với vị Nguyên-Thủ Quốc-Gia.
Ông tức, gằn giọng:
– À, anh đă muốn “kiếm điểm”
trực-tiếp với Tổng-Thống th́ từ nay
trở đi có ǵ anh cứ lên thẳng Tổng-Thống,
đừng cần thằng này nữa nghe!
Vài
Ngoại-Lệ
Tôi
nghĩ cũng cần báo-cáo cả những việc-làm ra
ngoài nguyên-tắc, phần th́ để tỏ là ḿnh thành-thật,
phần th́ để pḥng Cấp Trên đă biết
cả rồi (?).
1.
Đời công: Tôi đă tự-ư thành-lập
một “Pḥng T́nh-H́nh” (không có trong sơ-đồ
tổ-chức chính-thức của Ngành), để nhân-viên
thay phiên nhau cùng làm việc 24 giờ/7 ngày với tôi,
bắt cả nhân-viên trực máy tại các Tỉnh/Thị
cũng cùng ở trong t́nh-trạng sẵn-sàng làm việc
bất-cứ lúc nào liên-tục suốt ngày+đêm như
tôi.
2.
Đời tư: Có lần một viên Thanh-Tra Trung-Ương
ngỏ ư muốn xem sinh-hoạt ban đêm tại Đà-Nẵng.
Trong thời-gian đó, Trung-Tướng Ngô
Quang Trưởng cấm các sĩ-quan quân-nhân không
được đến khiêu-vũ tại các vũ-trường,
nên các Tỉnh/Thị-Trưởng cấm chung mọi người,
mặc dù các chủ tiệm-nhảy đă được
chính-quyền cấp cho giấy phép hành-nghề. Tôi đă
đưa viên Thanh-Tra ấy vào một pḥng trà+ca+vũ+nhạc;
gặp lúc không có nhân-viên Cảnh-Sát Sắc-Phục, các
cô vũ-nữ đă ào ra sàn, ông cũng ôm eo một cô
lả-lướt như ai.
*
Tôi nhờ đả-tự-viên tại văn-pḥng
E2 đánh máy, xong kư tên, đưa bản Tự Thuật
ấy cho Trung-Tá
Phạm Văn
Ca.
Anh mang ngay vào tŕnh cho
Chuẩn-Tướng
Huỳnh Thới Tây.
Lát sau,
Ca
trở lại, nói rằng Ông Tướng
đang bận, bảo tôi tiếp-tục tường-tŕnh
các hoạt-động tại các Tỉnh/Thị thuộc
Miền Trung.
*
Công-việc của tôi không phải chỉ là
gửi+nhận công-văn & công-điện và đi
thanh-tra, b́nh-thường như một số cấp
chỉ-huy trung-gian khác, nhất là cấp Vùng.
Tôi đă tích-cực thực-hiện công-tác
an-ninh
& phản-gián của chính cấp Vùng. Có như thế
mới xứng-đáng với sự hiện-diện và
hiện-hữu của một cơ-quan cấp Vùng.
Đồng-thời tôi cũng ḥa-nhập
hoạt-động với các địa-phương, góp
phần cụ-thể cùng họ vượt khó, tiến
nhanh.
Tôi chỉ ghi lại một số sự-việc
thí-dụ mà thôi. Tính từ Quảng-Trị vào đến
Quảng-Ngăi.
[Đă viết trong cuốn hồi-kư “Cảnh-Sát-Hóa” (trang 137-240) nên không nhắc lại ở đây.]
Tôi đưa
bản thảo nhờ đả-tự-viên đánh máy giùm,
xong nghĩ là ḿnh cũng nên ghi ra những ǵ mà các
thuộc-viên có thể hiểu lầm, dẫn đến
bất-măn, xuyên-tạc ǵ chăng.
Đại-Úy
Cao Viết Song của Tỉnh Quảng-Tín
Không hiểu v́ sao mà Đại-Úy (sau này là
Thiếu-Tá) Lâm Minh Sơn, Chánh Sở Đặc-Cảnh
Tỉnh Quảng-Nam, và
Đại-Úy
Cao Viết Song, Chánh Sở Đặc-Cảnh Tỉnh
Quảng-Tín, được Bộ Tư-Lệnh CSQG thuyên-chuyển
vào Sài-G̣n; xong rồi Sơn được trở lại
với trách-vụ cũ, c̣n Song th́ không.
Nhân dịp vào Bộ Tư-Lệnh, tôi hẹn
với
Song
hăy đến gặp tôi, để tôi dẫn
vào tŕnh-diện và xin với Đại-Tá
Huỳnh
Thới Tây, Trưởng Ngành Đặc-Cảnh Trung-Ương,
cho anh trở lại nhiệm-sở cũ.
Nhưng
Song
trễ hẹn.
Tôi chỉ có thể nhân lúc báo-cáo thành-quả
công-tác mà xin cho
Song.
Tôi vào gặp Đại-Tá
Tây―như một
diễn-viên xuất-hiện trên sân-khấu vào một lúc
nào đó nhất-định trong một vở tuồng―chứ
đă ra khỏi pḥng-giấy của ông rồi, đă
đóng xong vai tuồng của tôi rồi, th́ diễn-viên-tôi
không thể tự-dưng vào lại sân-khấu. Tôi không
thể nào trở lại, vào gặp bất-thường mà
xin cho Song, bởi lẽ Trưởng Ngành Đặc-Cảnh
Trung-Ương bận rất nhiều việc―có lần tôi thấy buổi chiều ông vẫn
ở lại làm việc cho đến tối
Đại-Úy
Nguyễn Văn Tuyên của E Khu I
V́ Đại-Úy X, Chánh Sở Nghiên+Kế
tại E6 (Ngành Đặc-Biệt Khu I) của tôi,
được Đại-Tá
Nguyễn Xuân Lộc,
Chỉ-Huy-Trưởng CSQG Khu I, cử đi làm CHT/CSQG
một Quận trong Vùng, tôi chọn một trong các đại-úy
giảng-viên tại F4 (Trung-Tâm Huấn-Luyện T́nh-Báo Căn-Bản
Khu I), là các sĩ-quan chưa giữ chức-vụ
chỉ-huy, lên thay.
Tôi không quen biết ai, mà chỉ xét qua hồ-sơ
cũng như nhận-xét của cấp chỉ-huy
trực-tiếp là Trưởng F4, thấy họ đều
tốt như nhau, nên tôi chọn Đại-Úy Nguyễn Văn
Tuyên.
Tuyên là người có nét chữ viết tay khá
đẹp, viết nhanh như tốc-kư (pḥng khi tôi
cần đọc gấp cho anh viết một văn-bản
ǵ), và là tín-đồ Đạo Ki-Tô (để
chứng-tỏ là ḿnh không kỳ-thị ai―Ngay
chính một viên vệ-sĩ và hai viên tài-xế của tôi,
tôi cũng chọn người theo Đạo Kitô).
Nhân dịp cuối năm, có đợt thăng-thưởng
chung cho mọi người, tôi đề-nghị cho anh lên
thiếu-tá.
Tôi đích-thân thảo một
Phiếu Tŕnh
đặc-biệt, bảo
Tuyên
cho đánh máy ngay, ghi
số, đóng dấu, rồi trao tận tay cho tôi kư,
để sáng hôm sau tôi mang vào
Sài-G̣n, định sẽ
nhân lúc tường-tŕnh công-việc với Đại-Tá
Huỳnh Thới Tây
th́ trao cho ông mà xin cho
Tuyên.
Rồi tôi lo làm hồ-sơ thuyết-tŕnh đến
khuya, sáng lại là lên phi-cơ, vào gặp Trưởng Ngành
Đặc-Cảnh Trung-Ương.
Khi tôi đă làm xong việc tại Bộ Tư-Lệnh/Ngành
Đặc-Biệt, nhân-viên biệt-phái tiếp-phát văn-thư
tại
Sài-G̣n
mới t́m đến nơi tôi tạm-trú
ở
Sài-G̣n
mà trao
Phiếu Tŕnh nói trên.
Cũng như trường-hợp của
Cao
Viết Song, tôi không thể nào vào lại, xin riêng cho
Nguyễn Văn Tuyên.
Hồ-sơ (b́nh-thường) đề-nghị
thăng cấp cho anh, nằm chung danh-sách với các
ứng-viên khác, đă không qua lọt hội-đồng
tuyển-lựa b́nh-thường tại Nha Viên-Chức/Tiếp-Trợ,
v́ không có kèm Phiếu Tŕnh đặc-biệt của tôi―đáng
lẽ, nếu có, th́ có bút-phê chấp-thuận đặc-biệt
của Trưởng Ngành rồi.
Một
Đại-Úy Muốn Có Chức-Vụ Chỉ-Huy
Có một đại-úy, tôi không nhớ tên, trong
số các giảng-viên tại F4, có vợ là người
quen thân với vợ của Đại-Tá Chỉ-Huy-Trưởng
CSQG Khu I, đă nhờ bà này xin cho chồng ḿnh được
giữ chức-vụ chỉ-huy.
Đại-Tá
Nguyễn Xuân Lộc
ngỏ ư
với tôi.
Tôi hứa là sẽ thu-xếp giùm.
Nhưng đối với Ngành Đặc-Cảnh
th́ việc đề-cử trách-vụ có phần khó-khăn
hơn bên Sắc-Phục.
Ở Bộ Tư-Lệnh Cảnh-Sát Quốc-Gia,
hồi đó, có sự thi-đua hoàn-tất
bổ-nhiệm, ổn-định chức-vụ, giữa các
Khối, Nha, Sở, Pḥng; từ Trung-Ương xuống các
địa-phương.
Trưởng Ngành Đặc-Biệt tại
Bộ Tư-Lệnh không muốn bị chê là ḿnh làm
chậm, hoặc không chính-xác―nếu cứ thường-xuyên thay-đổi phương-vị
người này, kẻ kia, nếu không có ǵ
khẩn-thiết―tức là xáo-trộn hệ-thống
quản-trị, thống-kê, kế-toán―v́
mỗi chức-vụ (có hưởng phụ-cấp) đều
cần được hợp-thức-hóa bằng một
Nghị-Định của Bộ/Trung-Ương.
Rất tiếc là măi rất lâu tôi vẫn chưa
thể đề-cử anh được vào một
vị-trí chỉ-huy nào, v́ chưa có chỗ nào khuyết―điều này
hẳn là không làm vừa ḷng bà vợ, và ngay cả
cấp chỉ-huy trực-tiếp hàng ngang của tôi
tại Vùng này...
*
V́ mọi người rất sợ Thiếu-Tướng
Nguyễn Khắc B́nh, không dám tŕnh ông nhiều hơn
những ǵ ông đă chỉ-thị, nên Chuẩn-Tướng
Huỳnh Thới Tây
cũng theo cách đó, ít ai dám hỏi
nhiều hơn những ǵ ông đă nói ra.
Tôi nhớ có lần Đại-Tá
Tây
ra lệnh
cho Cảnh-Sát Đặc-Biệt toàn-quốc báo-cáo
về vấn-đề “giành lấn đất-đai”.
Các nơi đua nhau thu-thập tài-liệu về chuyện
chủ đất tranh-tụng nhau về bất-động-sản,
công-thổ, tư-điền. Tôi hỏi Nha T́nh-Báo (E1) là nơi phát ra lệnh ấy, th́ trung-tá
Giám-Đốc Nha ấy cũng chỉ nhắc lại
lệnh của Cấp Trên như thế mà thôi.
Riêng tôi tự nghĩ chủ-quyền đất-đai
là một hộ-sự, không thuộc Cảnh-Sát
Quốc-Gia―coi về h́nh-sự―huống ǵ Ngành Đặc-Biệt
là cơ-quan chính-sự. Chắc-chắn là việc
Việt-Cộng nhân dịp ngưng bắn theo
Hiệp-Định
Paris
mà lấn chiếm lănh-thổ ở vùng xôi-đậu,
nên đă bảo riêng các Tỉnh/Thị tại Vùng I tường-tŕnh
thêm về vụ này. Quả-nhiên, trong buổi họp
tại Ngành Đặc-Cảnh Trung-Ương mà Đại-Tá
Tây
cho mời cả các Phụ-Tá Đặc-Biệt
cấp Tỉnh/Thị tại
Khu I
vào dự, tất cả
các Chánh Sở Đặc-Cảnh liên-hệ đều
thuyết-tŕnh giống như tài-liệu cấp Vùng
của tôi; lúc đó mới biết là đúng nhu-cầu
của ông.
Do đó, tôi không biết―v́ hẳn Trung-Tá
Phạm Văn Ca
cũng không hỏi nên không biết―thực-sự Chuẩn-Tướng
Tây
muốn tôi
tŕnh-bày những ǵ.
*
Cuối cùng tôi được mời vào gặp
Chuẩn-Tướng
Huỳnh Thới Tây.
Ông cười hỏi tôi:
– Anh ngạc-nhiên lắm hả?
Tôi chưa biết phải nói ǵ th́ Trưởng
Ngành Đặc-Cảnh Trung-Ương đă nói ngay:
– Chính tôi mới là người ngạc-nhiên,
về anh.
“Ở
Vùng
I:
Chánh Sở An-Ninh Quân-Đội
đề-cao anh; Tham-Mưu-Trưởng Quân-Đoàn & Quân-Khu
khen-ngợi anh; Trung-Tướng Tư-Lệnh Ngô
Quang Trưởng ban-thưởng
Anh-Dũng Bội-Tinh cho
anh 3 lần, 2 với ngôi sao bạc, 1 với ngôi sao vàng.
Cộng chung, tại Vùng
I, cũng như tại
Vùng
II,
ngoại-trừ các sĩ-quan quân-đội biệt-phái
qua, th́ anh là sĩ-quan Cảnh-Sát có nhiều huy-chương
nhất, cả các loại của các quân-chủng bên quân-sự
lẫn các loại của các Bộ bên dân-chính, và các
loại huy-chương của Cảnh-Sát Quốc-Gia.
“Ở
Trung-Ương:
tôi hỏi các phụ-tá
của tôi, Giám-Đốc các Nha, th́ không ai chê-trách ǵ
anh, mà họ c̣n tỏ ra quư-mến anh.
“Tôi đă phái Trung-Tá
Phạm Trọng
Tú,
Thanh-Tra-Trưởng, ra tận nơi ḍ xét về anh, nhưng
không t́m thấy điều ǵ sai trái, chỉ toàn ưu-điểm
mà thôi...”
Ông cười, khiến tôi―từ chỗ
thoạt đầu lo-ngại, tiếp đến
ngạc-nhiên, rồi là vui-mừng―cũng cười theo ông.
Rồi ông đứng dậy, khiến tôi cũng
đứng dậy theo.
Ông kết-luận:
– Tôi chỉ trực-tiếp trắc-nghiệm,
để anh tự ḿnh nói ra, rằng ḿnh đă có làm ǵ
bậy-bạ hay không. Mà không th́ là tốt rồi.
Thiếu-Tướng Tư-Lệnh cũng có đường
dây kiểm-soát riêng, và cũng nhận thấy là anh có tài,
có công, có tư-cách, đáng được tưởng-thưởng.
Thiếu-Tướng đă ra lệnh thăng cấp cho anh
vào “Ngày Cảnh-Lực”
1-6-1975* này.
Bộ Tư-Lệnh đă dự-trù sẽ
bổ-nhiệm anh vào một chức-vụ nào đó,
quan-trọng và xứng-đáng hơn cương-vị
hiện-thời.
“Thôi, chúc mừng anh. Tiếp-tục cố
gắng.
“Và vui-vẻ ghé
Nha-Trang
thăm gia-đ́nh nha!”
*Ngày
ấy chưa đến th́ Việt-Nam Cộng-Ḥa đă
tiêu-vong.