THƯỢNG-TOẠ
THÍCH QUẢNG-ĐỨC
VÀ CÁI GHẾ NHÔM KHÔNG CHÂN
Ngày Saturday,
February 5, 2011, Ông “Ts Hồng
Lĩnh (Hồ Nam Trân)” đă phổ-biến trên
một số diễn-đàn liên-mạng một bài-viết
như sau:
From:
Ts Hong Linh <honamtran5@yahoo.fr> Date:
Saturday, February 5, 2011, 2:28 AM
A.- LÁI SỰ HY SINH VÀO VIỆC PHÁ HOẠI
1.- HT TQĐ đặt vấn đề hy sinh bảo vệ tôn giáo, khi tôn giáo bị Vô Thần CSVN tấn công. 2.- Một bọn... trong đó có sự
chỉ đạo của CSVN t́m cách lái sự hy sinh
ấy vào chổ
phá hoại một cuộc chiến đấu sinh
tử cho tự do
cũng
như vào một vụ ám hại tướng tiên phong của
cuộc chiến ấy.
B.- PHƯƠNG TR̀NH SỐ 1:
NHIỆT T̀NH cọng với NGU NGỐC = PHÁ HOẠI
C.- THỰC TIỂN HÓA
1.- Chế một cái ghế nhôm không chân. Cái ghế rất đơn giản chỉ có mục tiêu chống đỡ HT, dầu có mê man vẫn xem như đang ngồi và buộc chặt HT vào cái ghế không chân ấy. 2.- Dùng loại thuốc mê gọi là Panthotal khi giải phẩu. 3.- Khiêng HT lên xe, và trên đuờng đi chích cho HT một phát vừa đủ làm mê. 4.- Tới nơi, khiêng
HT xuống và đặt truớc các ống kính
của các kỷ gỉa và một số người
xem. 5.- Màn ảo thuật bắt đầu: Một ông tuới xăng và một ông bật lửa châm vào thân thể HT.
6.- Vừa ảo thuật vừa lừa đảo của thế kỷ ( La plus grande supercherie du siècle) tạo thành cuốn phim.
D.- PHƯƠNG TR̀NH SÔ 2:
TỰ
THIÊU TẦN THỜI
= PANTHOTAL
cộng với CÁI
GHẾ
KHÔNG
CHÂN
cộng với TƯỚI
XĂNG
công với CHÂM
LỬA. |
Trong bài viết như
trên, Ông Hồ
Nam Trân đă viết
sai chữ Việt
(“vào chổ
phá hoại” trong lúc “chỗ”
phải là dấu ngă; “khi giải phẩu”
trong lúc “phẫu”
phải là dấu ngă; cũng như đă từng viết
sai chữ Việt trong các bài-viết khác), đồng-thời
viết sai chữ Pháp,
chữ Anh (“panthotal”
trong lúc tên của loại thuốc-mê ấy phải là “pentothal”;
cũng như đă từng viết sai chữ Pháp trong các
bài-viết khác trước đây, mà tôi đă từng nêu
lên).
Nhưng
điều đáng nói hơn hết là Ông Hồ
Nam Trân đă “sáng-tạo” nên một sự-việc vô-cùng
mới-mẻ và quan-trọng, trong vụ Thượng-Tọa
Thích
Quảng-Đức tự-thiêu. Nó không phải chỉ
là một chi-tiết, mà là một yếu-điểm (điểm
chủ-yếu) trong bài-viết ấy:
“Chế
một cái ghế nhôm không chân.
Cái ghế rất đơn giản chỉ có mục tiêu
chống đỡ HT, dầu có mê man vẫn xem như
đang ngồi và buộc chặt
HT vào cái ghế không chân ấy” và “Khiêng HT lên xe”
rồi “Tới nơi, khiêng HT
xuống và đặt truớc các ống kính của các
kỷ gỉa và một số người xem.”
1/
Ông Hồ
Nam Trân đă quên không vẽ, hoặc nhờ kẻ khác
vẽ giùm, “cái ghế nhôm không chân” ấy, xem h́nh-dáng
nó ra sao. Dịp may hiếm có, thật là đáng tiếc.
2/
Ông Hồ
Nam Trân cũng đă quên không viết rơ thêm là khi “tới
nơi, khiêng HT xuống và đặt
truớc các ống kính của các kỷ gỉa và một
số người xem”
th́ Ngài Quảng-Đức
có được (ai?) mở dây cho hết bị
“buộc chặt” vào cái ghế ấy, và đưa nó
đi đâu không, chứ sao trong các tấm ảnh và trong
các đoạn phim ngụy-tạo (đón
xem bài “Video Tự-Thiêu”
với các dẫn-chứng bất-khả phản-bác mà tôi
sẽ viết sau), không ai thấy “cái ghế nhôm không chân”
của Ông Hồ
Nam Trân ở đâu hết?
3/
Từ nay trở đi, nếu có kẻ nào kể
chuyện tự-thiêu của TT Quảng-Đức
mà có nhắc đến “cái ghế nhôm không chân” này,
th́ nên ghi rơ xuất-xứ là Ông Hồ
Nam Trân, v́ đó là “sáng-tác-phẩm” của ông ta,
phải tôn-trọng “tài-sản trí-tuệ” và “tác-quyền”
của ông ta.
4/
Tuy nhiên, chỉ ghi xuất-xứ như thế th́ vẫn
chưa đủ, v́ đây là một chi-tiết
lịch-sử, nên phải ghi thêm là nó mới được
phát-sinh từ ngày mồng 5 tháng 2 năm 2011
̶ là ngày Ông Hồ
Nam Trân bắt đầu phổ-biến cái tác-phẩm
vô-tiền (vô-hậu) ấy mà thôi, chứ từ ngày
định-mệnh 1-11-1963 cho đến năm nay, 2011, là
ṛng-ră 48 năm, không hề có sách/báo/phim/ảnh/đài/hồ-sơ/tài-liệu/miệng-mồm
nào đề-cập đến “cái ghế nhôm không chân”
ấy cả!
5/
Dù sao, nói cho công-b́nh th́ Ông Hồ
Nam Trân cũng rất đáng được khâm-phục
và nhiệt-liệt hoan-hô ở chỗ ông ta đă chính-thức
công-nhận rằng cuộc tự-thiêu của TT Thích
Quảng Đức là “một
cuộc chiến đấu sinh tử cho tự do”,
mục-đích là để “hy sinh
bảo vệ tôn giáo”, và Ngài là một vị “tướng
tiên phong của cuộc chiến ấy” (như Ông Hồ
Nam Trân đă viết trong bài-viết nêu trên).