GIỚI-THIỆU TÁC-PHẨM
“SẼ
có một ngày, Công-An Việt-Cộng đến các
quốc-gia Tự-Do, dù ở châu Mỹ, châu Úc, châu Á, châu
Âu, lùng t́m, chỉ-điểm, để đưa đến
việc bắt giữ, áp-giải về nước;
hoặc các cơ-quan Áp-Pháp của các quốc-gia Tự-Do
nói trên bắt giùm và cho dẫn-độ về nước,
các nhân-vật người Việt hoặc gốc Việt
nào chống-Cộng (mà có dùng đến bạo-lực,
hoặc bị gài dính vào các hoạt-động
khủng-bố), để chúng trừng-trị theo
luật-pháp của Cộng-Sản Việt-Nam.
Đó là việc làm phù-hợp với công-pháp
quốc-tế, nhất là quy-ước của
tổ-chức Cảnh-Sát Quốc-Tế (InterPol) mà
Việt-Cộng chắc-chắn sẽ tham-gia.”
Đây là một đoạn trích ra từ
Chương “Kế-Hoạch
Cảnh-Sát-Hóa” trong sách
này.
Nhưng đó không phải là một luận-điệu
tuyên-truyền của Việt-Cộng, cũng không phải
là lời “trù-ẻo” của một phần-tử
thân-Cộng, lại càng không phải là lối suy-diễn
không-tưởng trong một đầu-óc bất-b́nh-thường.
Xin nhường độc-giả đọc lấy, để
biết+hiểu thêm về viễn-kiến nói trên.
TỪ bao lâu nay, đă có khá nhiều tác-giả viết
về lư-do sụp-đổ cuả Việt-Nam Cộng-Hoà;
nhưng chưa có ai nêu lên một lư-do khác, mới hơn,
lạ hơn: đó là sự chết yểu
cuả quốc-sách
“Cảnh-Sát-Hoá”, như
Lê Xuân Nhuận tŕnh-bày
trong sách này.
Trong cuốn hồi-kư “Về Vùng Chiến-Tuyến”, tác-giả đă viết:
“Mỗi cơ-quan có một chức-năng
riêng, mỗi phần-vụ có một trách-nhiệm riêng.
An-ninh và t́nh-báo đâu phải chỉ
đóng khung trong phạm-vi quân-sự, dù cho đất nước
đang trong t́nh-trạng chiến-tranh.
Cộng-sản không phải chỉ là các đơn-vị
quân-sự hay các lực-lượng vũ-trang phục-kích,
tấn-công. Nếu không có các lực-lượng chính-quy
làm gió băo, th́ chính các tổ-chức chính-trị và dân-sự
cuả địch cũng vẫn là những ổ ẩn và
nôi nuôi cho các loại mối+mọt và dịch-khí, đủ
sức đục rỗng, xói ṃn, làm sụp đổ
nền-móng cuả quốc-gia. Đó là đảng Nhân-Dân
Cách-Mạng (đảng Lao-Động tức
Cộng-Sản trá-h́nh); Mặt Trận Dân-Tộc
Giải-Phóng; Chính-Phủ Lâm-Thời Cộng-Hoà Miền
Nam; các đoàn+hội nhân-dân như Công-Đoàn, Nông-Hội,
Phụ-Nữ, Thanh-Niên, Sinh-Viên, Học-Sinh; với các
Đảng-Ủy, Ủy-Ban Mặt Trận, cơ-quan nhà-nước,
chi-nhánh hội+đoàn, từ trung-ương xuống
đến xă+thôn; các bộ-phận điệp-báo, đặc-công,
tuyên-truyền, địch-vận, trí-vận, tôn-giáo-vận,
kinh-tài, tiếp-tế, giao-liên...
Tất cả đều là đối-tượng cuả
Đặc-Cảnh; mà chúng lại là những kẻ thù siêu-biên-giới,
vạn-trạng thiên-h́nh...”
Vậy Đặc-Cảnh, và Cảnh-Sát Quốc-Gia nói
chung, đă hành-động đối-phó như thế nào?
ĐÂY là một số những việc
mắt-thấy+tai-nghe và chính-ḿnh-làm của tác-giả
trong thời-gian đảm-trách Giám-Đốc Ngành Đặc-Cảnh
(An-Ninh & Phản-Gián) tại Vùng II và Vùng I của
Việt-Nam Cộng-Ḥa.
Những việc của tác-giả làm th́ đều góp
phần tích-cực bảo-vệ và phát-huy Chính-Nghĩa
Quốc-Gia.
Đặc-biệt có những việc-làm do chính tác-giả
sưu-tầm nghiên-cứu để ư-thức được
trách-nhiệm và quyền-hạn của ḿnh mà làm, chứ
không do lệnh của Cấp Trên nào; nổi bật
nhất là các điệp-vụ nhắm vào các đảng
cộng-sản Ba-Lan và Hung-Gia-Lợi, mà kết-quả
đă được các cấp lănh-đạo trung-ương
của guồng máy an-ninh & t́nh-báo Cộng-Sản
Việt-Nam nh́n-nhận là chính Lê Xuân Nhuận “đă
góp phần đánh đổ hệ thống xă hội
chủ nghĩa tại Ba Lan và Hung Gia Ri, kéo theo sự
sụp đổ của cả Khối Cộng Sản
Đông Âu”
sau này (xem Chương “Tôi Đă Phá Vỡ
Hệ-Thống Xă-Hội Chủ-Nghĩa...” trong sách
này).
Tuy nhiên, những việc mà Lê Xuân Nhuận
mắt-thấy tai-nghe th́ lại là những việc chướng-tai
gai-mắt, thất-đức bất-tài, thậm-chí phá-nước
hại-dân, của một số nhân-vật quan-trọng
trong Chính-Quyền Quốc-Gia, mà tác-giả cho là nguyên-nhân
đưa đến hậu-quả:
*Quốc-Gia
không thắng Cộng-Sản;
*Hoa-Kỳ bỏ rơi Việt-Nam Cộng-Ḥa;
*Việt-Nam Cộng-Ḥa quá sớm bại-vong.
QUA Chương “Kế-Hoạch Cảnh-Sát-Hóa” trong
sách này, tác-giả cũng giới-thiệu một
học-thuyết mới về Chiến-Tranh và Ḥa-B́nh, dành
cho những ai quan-tâm đến vận-mệnh Quốc+Dân
Việt-Nam từ nay về sau.
Nó đáng được xem là tài-liệu học-tập,
không riêng cho ngành áp-pháp, mà c̣n chung cho chính-quyền,
kể cả các cấp lănh-đạo quốc-gia trong tương-lai.
TRONG suốt chiều dài cuộc đời
cảnh-nghiệp của ḿnh, tác-giả đă liên-tục
phản-kháng từ thực-dân Pháp, phong-kiến Bảo-Đại,
đến độc-tài Ngô Đ́nh Diệm và quân-phiệt
Nguyễn Văn Thiệu; có bị tù, có bị đày, có
bị trù, có bị d́m. Nhưng, trớ-trêu thay, tác-giả
phải chờ đến lúc Việt-Cộng lên chân,
mới được nghe chúng lên lớp giải-toả ḷng
ḿnh: Anh chống bọn chúng v́ anh muốn cho
chế độ của chúng tốt hơn, đẹp hơn,
trong sạch hơn, hùng mạnh hơn, để giết
chúng tôi, để diệt chúng tôi, chứ đâu
phải để hưởng ứng “Cách Mạng”,
về với “Nhân Dân!” (trong Chương
“Tôi
Đă Phá Vỡ Hệ-Thống Xă-Hội Chủ-Nghiă...”
kể trên).
CHẾ-ĐỘ chính-trị của Việt-Nam Tự-Do
trong tương-lai phải khác hẳn với cả
của Việt-Cộng lẫn của Việt-Nam Cộng-Ḥa.
Do đó, ngay từ bây giờ, chúng ta – là người
“Quốc-Gia”
– phải thẳng-thắn nh́n+nhận
các khuyết-điểm đă vấp phải của chính
ḿnh, để chỉ rơ vết-xe-đổ
cần-phải-tránh ấy cho các lớp con+em của chúng
ta từ nay và mai sau.
Đó là một trong các mục-đích chính của
cuốn hồi-kư này.