Kính gửi Bs. Nguyễn Thị Thanh
(thư số 1)
Kính cô Nguyễn Thị Thanh,
Trước hết, tôi xin cám ơn cô đă gửi email phản hồi, khen ngợi loạt bài của tôi về Đức Mẹ La Vang (Sự Thật về Đức Mẹ La Vang).
Để đáp lễ, tôi cũng xin có bài phản hồi, về một bài viết của cô.
Sau một loạt các bài viết của cô về tôn-giáo (Ky-Tô-Giáo), mà thái-độ quá hăng-say của cô đă khiến ít nhất là chính một Ky-Tô-Hữu kiên-cường là cô Ngô Túy Phượng (tuyphuongngo56@yahoo.com) phải nhiều lần lên tiếng khuyên-nhắc cô, nay cô tiến sang lănh-vực chính-trị, bắt đầu với bài “TT Ngô Đ́nh Diệm với Ḥa Giải Dân Tộc”, mà quan-điểm cũng khá chủ-quan của cô đă gây nên một loạt tranh-căi gay-gắt trên nhiều diễn-đàn.
Chính-Trị và Tôn-Giáo là hai đề-tài “cấm-kỵ” đối với một số tổ-chức và phương-tiện truyền-thông của Người Việt Hải-Ngoại hiện nay, nên tôi chưa tiện phân-tích cặn-kẽ mọi khía-cạnh trong bài viết nói trên của cô, mà chỉ tạm-thời góp ư với cô về 3 trong nhiều điểm chính, mà các vị khác chưa đề-cập đến, như dưới đây.
Nhưng trước hết là chúng ta hăy đọc lại bài viết của cô (những chữ màu xanh, tô đậm và có gạch đít là chữ của cô mà tôi đặc-biệt chú ư, c̣n các kiểu chữ và màu sắc khác là nguyên của cô):
*
“From:
Dr Nguyen Thi Thanh
Date: 13 sep. 2008 12:40
Subject: TONG THONG NGO DINH DIEM LA NGUOI YEU NUOC YEU
DAN
XIN MOI VAO TRANG KEM
NĂM 1962, TT NGÔ Đ̀NH DIỆM NGƯỜI
CHỦ TRƯƠNG H̉A GIẢI ĐẦU TIÊN VỚI CSBV,
VÀ CHIẾN TRANH NỒI DA XÁO THỊT
Nhiều
người cho rằng giải ḥa với CQ CSVN là tự sát,
đó là một sự sai lầm nguy hiểm. Tôi thật
rất lấy làm lạ, không biết họ hiểu
chữ ḥa giải là làm sao. Ḥa giải là làm nô lệ
hay theo ư kiến đơn phương một bên hay sao ?
Ḥa
giải nghĩa là một cuộc đối thoại công
bằng giữa hai phe, tôn trọng lẩn nhau, chấp
nhận lắng nghe ư kiến và nhu cầu của hai nhau
để đi đến một đường hướng
chung công bằng, có lợi cho cả đôi bên.
Mọi người
đều biết các nước Đông Âu và nước Nga là nơi đă phát sinh ra XHCN, đă từ bỏ thể chế cở lổ sỉ sai lầm để
trở nên những nước dân chủ do đadảng
đa nguyen. Nước việt Nam chúng ta tuy chưa bỏ
CNXH chỉ v́ ảnh hưởng TC.. Nhưng VN đă
tiến gần lại với các nước tư bản
phương Tây và cũng đă bắt đầu coi
trọng quyền tự do dân chủ nhân quyền đa
đảng đa nguyên tuy chưa thực hiện chính
thức được v́ TC ngăn chặn.Năm 1961- 1962
Cụ Diệm cho rằng dầu Mỹ có viện trợ ǵ
đi nữa th́ ḿnh phải giữ chủ quyền.
Cụ Diệm muốn thay đổi những tướng
tá mà Pháp đă bán cho Mỹ 50 triệu đồng,
rồi Mỹ giao cho Cụ Diệm xữ dụng, nên
Mỹ không muốn thất lời hứa với Pháp mà
buộc Cụ Diệm giữ họ lại. Cụ Diệm
cũng bất bằng về việc Mỹ lấy dân tôc thiểu số Miền
Cao nguyên lập quân đội Fulro,
cho ăn mặt, lĩnh lương y hệt quân đội
Mỹ để sinh ra một sự chia
rẻ giữa quân nhân Việt và Thượng.
Sau nầy khi
Mỹ trao quân đội Fulro lại cho QLVNCH th́ sinh
lắm lôi thôi.
Việc mà Cụ
Diệm hằng trăn trở luôn là quyền tự
chủ của một dân tộc, quyền tự quyết
của Vị Tổng Thống VNCH thường bị ṭa
đại sứ Mỹ đụng chạm một cách quá
đáng. Nhất là Mỹ
đ̣i đồ quânvào VN,
đ̣i thà bon Bắc Việt . Cụ Diệm tră lờu :
" Không
thể để cho quân lính Mỹ đổ bộ trên
đất nước chúng tôi. V́ đó là hành động
chúng tôi rất kiêng kỹ "cỏng rắn cắn gà
nhà."
Vấn đề
thả bom Bắc Việt là một chuổi ngày tranh
luận dữ dội. Cụ Diệm và ông Cố vấn
Nhu và ông Cẩn rất buồn rầu lo toan. Cụ
Diệm than: "Đánh giặc th́ phải có kế hoạch chi
chớ, đem bom mà thả th́ c̣n ǵ đất nước,
c̣n ǵ sinh mạng và tài sản đồng bào, răng th́
răng, chớ c̣n thả bom Bắc Việt th́ tôi
nhất quyết không chịu."
Vậy là có
chuyện lôi thôi với hoa Kỳ rồi. Chúng ta phải
hiểu vào thời gian ấy Mỹ rất coi thường
người Việt Nam, văn hóa Việt Nam chứ không
như sau 1975, hay hơn nữa như bây giờ. Và cũng
vào thời
ấy đường lối CSBV rất sát máu. Vậy mà TT Ngô Đ́nh Diệm đă cương
quyết đi theo dường lới dân tộc. Người
đă phát biểu một câu nói lịch sử
với ba tôi: " Thà rằng ḿnh chịu nhục với anh em c̣n hơn
bị nhục nhă với ngoại bang…"
Ba tôi là dân biểu Ban Mê Thuộc, trông coi Dinh
điền rừng cấm, đàn em thân tín của cụ
Diệm, người nghĩ rằng sớm
muộn Cụ Diệm sẽ bắt tay với Cụ
Hồ, nhưng
chưa biết khi mô, và với h́nh thức ra răng đây,
khó quá.
Một ngày kia ba
tôi đi họp Sài g̣n về Ban Mệ Thuộc. báo tin cho mạ tôi rằng cuối tuần ông
Cụ Diệm và ông Nhu sẽ lên Ban Mê Thuộc đi săn (Ban Mê Thuộc thời ấy là thủ đô
Miền Cao Nguyên). Tôi nghe chuyện nhà nước BMT tồ chức cho TT Diệm
đi săn,
th́ vui thích quá, bèn xin ba tôi cho tôi đi theo. Ba tôi nói
rằng "Đi săn th́ phải cưởi ngựa"
"Con biết cưởi ngựa." "Nếu có
cọp nhảy, ngựa sợ hất con chết th́ không
sao, nhưng nếu gảy chân gảy lưng, gảy
cổ th́ phiền lắm, thôi con không đi." tôi
hết hy vọng.
Sáng thứ
bảy quảng vào mùa hè 1961 hay 1962
tôi không nhớ rơ (xin vị nào công cán chính, trong QLVNCH có
mặt hôm đó cho tôi được biết.) cả tỉnh Ban Mệ Thuôc chộn rộn dậy thật sớm. Toàn
thể quân cán chính tấp nập sửa soạn, đi
đón cụ Diệm và ông Nhu lúc 5 giở sáng đế cùng thẵng
tiến vào rừng xanh BMT đi săn. Tôi tuy không dược đi săn nhưng
hồi hộp theo dỏi.
Rồi đoàn
người quân cán cính, nào xe hơi nào ngựa. Nhất
là quân đội sẵn sàng bao vây tứ phía
cuộc săn bảo vệ ông Cụ Diệm. Vậy là đoàn người đông đảo,
tấp nập,
họp lại trước ṭa Tỉnh, hớn hở kéo
nhau ra đi khi trời chưa hừng sàng. Tôi chỉ
đứng trên lầu thượng
của hảng SCIB (Société Commerciale et Industrielle de Banmêthuôt) nơi
ba tôi làm Giám đốc nh́n lên Ṭa tỉnh mà thôi. Rồi suốt cà
ngày hôm đó gia đ́nh ba mạ tôi và các gia đ́nh khác
chỉ điện thoại cho nhau
chia sẽ lo lắng. Đến chiều tối, mọi người
thấp thỏm chờ mong. 5 giờ, rồi 6 giờ
vẩn không tin tức. Chúng tôi lo quá, đến 7 giờ
cũng không tin ǵ cả.
Đến
gần 8 giờ ba tôi mới về đến nhà, người
bơ phờ, xất ba xất bất, mặt tái mét nhưng
vẩn cười gượng. Tôi gấp rút muốn
biết chuyện ǵ đă xảy ra. Ba tôi điềm
tỉnh không nói. Sau khi tắm rửa, ăn uống xong, vào
pḥng nằm nghỉ một hồi, ba tôi mới nhỏm
dậy, tôi và mạ tôi chờ đợi. Ba tôi cho hay
đây là cuộc đi săn tráo trộn. ba tôi kể:
"Một
điều quá sức ngạc nhiên là đi săn mà ông
Cụ và ông Nhu đều mặt đồ tây complet,
cravate đàng hoàng, ông cụ măc bộ đồ tơ
tằm 'Tussor', tay cầm baton. Mọi người vào rừng, lúc đầu
đi xe hơi một đoạn, sau bỏ lại xe đi
ngựa và đi bộ. Quân đội tỏa ra bao vây
khắp nơi. Đi từ 6 giờ sáng đến
chừng hơn 11 giờ trưa đến một
khoảng xa rừng cấm., th́ ông Cụ ra lệnh ngưng
lại dùng cơm trưa. Ăn uống vui vẻ nghỉ
ngơi chừng hơn một giờ.
Sau đó ông
Cụ quay lại nói với mọi người rằng :
"Chúng
tôi mời quư vị ngồi nghĩ cho khỏe ở đây,
tôi và ông cố vấn sẽ đi với nhau mà thôi."
Mọi người phản kháng. Quân đội đ̣i bao
vây bảo vệ. Ông cụ dẹp hết. Ông Cụ
Diệm mặc Veste, đội mủ, tay xách baton cùng ông
Nhu cuốc bộ đi sâu vào rừng. Mọi người
vừa ngạc nhiên vừa tê tái lo sợ, xầm x́ to
nhỏ nói chuyện với nhau. Họ chờ đợi và
lo sợ đến tiều tụy xanh xao. V́ măi đến
4 giờ tối, 5 giờ tối vẩn chưa thấy ông
Cụ trở vể. Trời gần sập tối, mọi
người mướt mồ hôi lo sợ th́ đến 6
giờ hơn ông Cụ Diệm và ông Nhu lủi thủi
từ trong rừng đi ra. Mọi người đều
im lặng không một tiếng nói. Tất cả đều
nhanh chóng ra về, và đưa ông
Cụ thẵng lên tàu bay chờ sẵn về thù đô Sài
G̣n.
Ba tôi kết
luận: " Rơ ràng đây là ông Cụ thực hiện
lời ông Cụ đă nói với tui nhiều lần, thà
chịu nhục với anh em, c̣n hơn nhục với
ngoại bang. Rơ ràng là ông Cụ
đi nói chuyện với CSBV và với Mặt Trận
giải Phóng miền Nam, chua biết ra răng đây." Sau đó, ba tôi được ông
Cụ gọi về Sài G̣n ba tôi mới được
biết hôm đó ông Cụ
Diêm và ông Nhu gặp đại diện đảng CSBV và
đại diện MTGPMN nói chuyện, hai bên thỏa
thuận nhiều điềm.
V́ CSBV cũng rất ngại Mỹ thả bom BV. Đó là lần
độc nhất Cụ Diệm gặp gở phe bên kia không
công khai,
qua mặt Mỹ. Ông Cụ cũng cho hay Mỹ tỏ thái
độ lạnh lùng, không bằng ḷng quyết địng
của ông Cụ và ông Nhu.
Đây là lần
gặp gở đầu tiên đích thân Cụ Diệm
đi gặp
mà tôi biết rơ ràng và là nhân chứng. Rất nhiều vị sĩ quan QLVNCH có mặt
trong buổi hôm ấy, nay hẳn c̣n sống và nhớ rơ
về buổi đi săn và ngày tháng năm. Việc ra
đi đối thoại với CSBV như vậy rơ ràng
Cụ Diệm thực hành lời Cụ đă nói: "Thà
chịu nhục với anh em c̣n hơn chịu nhục
với ngoại bang.". Sau
đó c̣n vài cuộc gặp gở khác ở Di Linh vv.
Cụ Diệm không đi gặp ai nữa. Coi như có sự dổng thuận giữa
hai bên, đặt biệt là giữa TT Ngô Đ́nh Diệm
và chủ tịch Hồ Chí Minh.
Vào
dịp Tết đầu năm 1963 cụ Hồ Chí Minh
gởi tặng Cụ Diệm 2 cành đào kèm theo môt
bức thư đă công khai việc giao ḥa với nhau. Tôi
c̣n nhờ trong bức thơ cụ Hồ viết:"…Liên
Bang Việt Nam gồm 2 miền. Miền
nào theo dường lối chủ thuyết xă hôi của
đường ấy. Mục đích là chúng
ta phải sống ḥa b́nh lo phát triển đất nước
làm cho dân no ấm, đất nước thịnh vượng
…."
Đó chính là
nguyên nhân chính yếu làm Hoa Kỳ mắc cở mà ra tay
giết hại ba anh em TT Ngô Đ́nh Diện, để sau đó Mỹ lại theo
đường lối của Cụ Diệm
nhưng với tư thế vô cùng nhục nhả cho
Mỹ và VNCH.
Như vậy từ
năm 1963 là thời chế độ CSBV c̣n ác liệt,
mà TT Ngô Đ́nh Diệm đă quyết tâm giao
ḥa với CSBV,
ngày nay qua bao nhieu đổi mới, tại sao chu1g ta c̣n dám
nói giài ḥa với CSVN là tự sát. Phải chăng trí óc
chúng ta c̣n hủ lậu quá chăng ? Tài năng chúng ta
yếu kém quá chăng ?
Ts. Bs. Nguyễn
Thị Thanh”
*
Tôi xin tạm-thời góp ư với cô về 3 trong nhiều điểm chính, mà các vị khác chưa đề-cập đến, như sau:
1) MỸ LẬP QUÂN ĐỘI FULRO
a/ Cô Nguyễn Thị Thanh viết:
“Mỹ
lấy dân tôc thiểu số Miền Cao nguyên lập quân
đội Fulro, cho ăn mặt, lĩnh lương y
hệt quân đội Mỹ để sinh ra một sự
chia rẻ giữa quân nhân Việt và Thượng.
Sau nầy khi Mỹ trao quân đội Fulro lại cho QLVNCH th́
sinh lắm lôi thôi”
b/
Ư-Kiến:
Tôi
xin tŕnh-bày tóm-tắt: Trong
cuộc Chiến-Tranh Việt-Nam, song-song với Quân-Lực
Việt-Nam Cộng-Ḥa, Hoa Kỳ đă tuyển-mộ
một số thanh-niên gốc thiểu-số tại vùng
Cao-Nguyên, huấn-luyện, trang-bị, tổ-chức thành
các Toán CIDG (Civilian Irregular Defense Group: Toán Dân-Sự Pḥng-Vệ
Không Chính-Quy, được gọi là Dân-Sự Chiến-Đấu),
lập trại, dựng chốt, dọc theo biên-giới
Việt-Lào-Miên, cố-vấn, tiếp-vận, và
yểm-trợ cho họ thám-sát và hành-quân chống sự
xâm-nhập và hoạt-động của cộng-sản
tại vùng rừng núi các Tỉnh & Quận thượng-du
Miền Nam. Toán-viên là người
Thượng, nhưng chỉ-huy là sĩ-quan người
Kinh, bên cạnh có cố-vấn người Mỹ
thuộc Lực-Lượng Đặc-Biẹt Hoa Kỳ
(do đó, trại-viên Dân-Sự Chiến-Đấu cũng
được gọi là Lực-Lượng Đặc-Biệt). Về sau, trong t́nh-h́nh mới, họ
được Hoa Kỳ chuyển-giao cho Việt-Nam, và
họ nhập vào Lực-Lượng Đặc-Biệt
của Quân-Lực VNCH. Mọi
sự trôi tṛn, không có ǵ là “sinh lắm lôi-thôi”.
Cái
mà cô Nguyễn Thị Thanh gọi là “lôi thôi” là vụ
Fulro. Fulro (lúc đầu là
“Front Unifié de Lutte de la Race Opprimée”:
Mặt Trận Thống Nhất Chiến Đấu
của Sắc Dân Bị Áp Bức) là một
tổ-chức của một số người Thượng
gốc Édé tức Rhadé ở Tỉnh Darlac, do Y Bham cầm
đầu, nhằm chống lại người Kinh (họ
muốn Cao Nguyên là của người Thượng, không
cho người Kinh lên đây lập-nghiệp). Về sau, một số người Thượng
gốc khác ở các Tỉnh khác cũng hưởng-ứng
theo, nên họ sửa câu tiếng Pháp ghi trên thành “Front
Unifié de Lutte des Races Opprimées” (Mặt Trận Hợp
Nhất Chiến Đấu của Các Sắc Dân Bị Áp
Bức). Fulro đă khích-động
một số toán-viên Dân-Sự Chiến-Đấu
nổi loạn, cụ-thể là trong đêm rạng ngày
20-9-1964, lính Thượng trong trại Sarpa ở Quận
Đức-Lập, Tỉnh Quảng-Đức,
bất-thần nổi dậy giết hết các sĩ-quan
chỉ-huy người Kinh, rồi bỏ trốn vào
rừng (không phải để theo Việt-Cộng).
Cùng lúc, việc ấy cũng xảy ra tại các
trại Bu Prang và B. Miga thuộc Tỉnh Quảng-Đức,
và trại B. Briêng thuộc Tỉnh Darlac (Xem
thêm). Chính-quyền VNCH
can-thiệp, cùng các cố-vấn Hoa Kỳ kêu gọi các
phần-tử ấy trở về, trong một buổi
lễ có đại-tướng Nguyễn Khánh (nửa
Quốc-Trưởng, nửa Thủ-Tướng) từ
Saigon ra chủ-tọa. Ngoài
việc Ṭa Án Quân-Sự, nhóm ngay ở Ban Mê Thuột, do
đại-tá Nguyễn Văn Mạnh (về sau là trung-tướng
Tham-Mưu-Trưởng Liên-Quân) làm chánh-thẩm, xét
xử những kẻ chủ-mưu, chính-sách ưu-đăi
đồng-bào Thượng (giảm bớt điều-kiện
để học ra làm Phó Tỉnh-Trưởng, Phó
Quận-Trưởng, Trưởng Ty Thượng-Vụ,
Chánh Án Ṭa Án Sắc-Tộc, sĩ-quan cấp úy, cấp tá,
trên có Bộ-Trưởng Phát-Triển Sắc-Tộc, dưới
có các cơ-sở quần-chúng, v.v...) đă giúp thỏa-măn
đa-số nguyện-vọng của đồng-bào Thượng,
nên sau vụ đó th́ Fulro xem như lắng yên...
Cho đến sau Tháng Tư Đen 1975 th́ Fulro (có
cả người Kinh tham-gia) đồng loạt nổi lên
chống Cộng tại khắp các Tỉnh Tây Nguyên.
Tóm
lại, Hoa Kỳ không lập “quân đội Fulro” như
cô Thanh viết.
2)
CHUYẾN
ĐI SĂN CỦA TT NGÔ Đ̀NH DIỆM TẠI BAN MÊ
THUỘT
a/
Cô Nguyễn Thị Thanh viết:
“Ba tôi là dân biểu Ban Mê Thuộc,... đàn em thân
tín của cụ Diệm,
người nghĩ rằng sớm muộn Cụ Diệm sẽ bắt tay
với Cụ Hồ...
Một ngày kia ba
tôi đi họp Sài g̣n về Ban Mệ Thuộc. báo tin cho mạ tôi rằng cuối tuần ông
Cụ Diệm và ông Nhu sẽ lên Ban Mê Thuộc đi săn ... Tôi nghe
chuyện nhà nước BMT tồ chức cho TT Diệm
đi săn,
th́ vui thích quá...
Sáng thứ
bảy quảng vào mùa hè 1961 hay 1962... cả
tỉnh Ban Mệ Thuôc chộn rộn
dậy thật sớm. Toàn thể quân cán chính tấp nập sửa
soạn, đi đón cụ Diệm và ông Nhu
lúc 5 giở sáng đế cùng thẵng tiến vào rừng xanh BMT đi săn...
Rồi đoàn
người quân cán cính, nào xe hơi nào ngựa. Nhất
là quân đội sẵn sàng bao vây tứ phía
cuộc săn bảo vệ ông Cụ Diệm. Vậy là đoàn người đông đảo,
tấp nập,
họp lại trước ṭa Tỉnh, hớn hở kéo
nhau ra đi khi trời chưa hừng sàng...
Rồi suốt cà ngày hôm đó gia
đ́nh ba mạ tôi và các gia đ́nh khác chỉ điện
thoại cho nhau chia sẽ lo lắng...
... Ba tôi cho hay đây là cuộc đi
săn tráo trộn.
ba tôi kể:
"Một
điều quá sức ngạc nhiên là đi săn mà ông
Cụ và ông Nhu đều mặt đồ tây complet,
cravate đàng hoàng, ông cụ măc bộ đồ tơ
tằm 'Tussor', tay cầm baton. Mọi người vào rừng, lúc đầu
đi xe hơi một đoạn, sau bỏ lại xe đi
ngựa và đi bộ. Quân đội tỏa ra bao vây
khắp nơi...
Ông Cụ Diệm mặc Veste, đội
mủ, tay xách baton cùng ông Nhu cuốc bộ đi sâu vào
rừng... đến 6 giờ hơn ông Cụ Diệm và
ông Nhu lủi thủi từ trong rừng đi ra. Mọi người
đều im lặng không một tiếng nói. Tất
cả đều nhanh chóng ra về, và đưa ông
Cụ thẵng lên tàu bay chờ sẵn về thù đô Sài
G̣n.
Ba tôi kết
luận: "... Rơ ràng là ông Cụ đi
nói chuyện với CSBV và với Mặt Trận giải
Phóng miền Nam,
chua biết ra răng đây."
Sau đó, ba tôi được ông Cụ gọi về Sài
G̣n ba tôi mới được biết hôm đó ông Cụ Diêm và
ông Nhu gặp đại diện đảng CSBV và đại
diện MTGPMN nói chuyện, hai bên thỏa thuận nhiều
điềm.
V́ CSBV cũng rất ngại Mỹ thả bom BV. Đó là lần độc
nhất Cụ Diệm gặp gở phe bên kia không
công khai,
qua mặt Mỹ...
Đây
là lần gặp gở đầu tiên đích thân
Cụ Diệm đi gặp
mà tôi biết rơ ràng và là nhân
chứng.
...”
b/
Ư-Kiến:
Trong
một email của cô gửi ông Hoàng Nam vào ngày Sat,
6 Sep 2008 7:15 am (Subject: [Thao Luan] TRA LOI CAU HOI CUA ANH HOANG NAM), cô
viết:
“tôi, tuy
vẩn làm Y khoa và xă hôi, vẩn không từ nan đóng
góp ư kiến vào chính trị như ông Khương
Thương đă 81 tuổi
ngày xưa ngồi câu cá ở sông vị, rồi ra giúp nhà
Châu dẹp loạn. Tôi
c̣n thua KT hơn cả chục tuổi
th́ góp ư kiến cho hậu duệ đâu phải là
không hữu ích.”
Vậy
tôi có thể đoán tuổi của cô năm nay, 2008, là vào
khoảng/gần 70.
Năm 2008 mà 70 tuổi th́ năm 1962 (46 năm về trước) là (70-46=) 24 tuổi.
Trẻ hơn nữa th́ cũng vào khoảng 20, trên 18 tuổi, tức là đă thành-niên rồi.
Do
đó:
1/
Tôi nghĩ rằng cô đă không thật-sự đích-thân
thấy biết mọi điều, mà đă nghe theo người
khác kể lại, và họ thêm mắm dặm muối,
tiểu-thuyết-hóa, huyền-thoại-hóa, nên bài cô
viết gây nhiều thắc-mắc:
1a- Cô “chỉ
đứng trên lầu thượng của hảng
SCIB nh́n lên Ṭa Tỉnh” (nh́n về hướng Ṭa Hành-Chánh
Tỉnh, phía bên kia đường và ở tít đằng
xa), “khi trời
chưa hừng sàng”
mà thôi, th́ làm sao mà cô thấy được “đoàn người
quân cán cính, nào xe hơi nào ngựa. Nhất là quân đội
sẵn sàng bao vây tứ phía
cuộc săn bảo vệ ông Cụ Diệm. Vậy là đoàn
người đông đảo, tấp nập,
họp lại trước ṭa Tỉnh, hớn hở kéo
nhau ra đi khi trời chưa hừng sàng... ”?
1b-
Cô viết: “Mọi người vào rừng, lúc đầu
đi xe hơi một đoạn, sau bỏ lại xe đi
ngựa và đi bộ”.
Thông-thường, người ta đă bố-trí
sẵn, nơi nào phải rời xe hơi để leo lên
ngựa th́ cho ngựa chực tại đó, chứ đâu
có bắt ngựa phải “họp
lại trước ṭa Tỉnh”
rồi mới chạy không, theo đoàn xe hơi kéo nhau ra đi?
1c-
TT Diệm ở Saigon, sử-dụng phi-cơ để
lên Ban Mê Thuột, phi-tŕnh nhanh nhất cũng hơn
một tiếng đồng-hồ, đáp xuống phi-trường
Phụng Dực, rồi ghé Ṭa Tỉnh, rồi mới “kéo nhau ra đi khi trời chưa hừng sàng”. Vậy th́ “ông Cụ” phải thức
dậy, chuẩn-bị, và rời khỏi Dinh Độc-Lập
từ giờ nào? Đi săn
chi mà khổ rứa?
1d-
Nếu đi kinh lư (thăm dân cho biết sự t́nh)
th́ huy-động dân nghênh đón là chuyện dễ
hiểu; đằng này đi săn mà bắt “Toàn thể quân cán chính ” BMT phải nhọc v́ ḿnh, th́ có đắc-sách
hay không?
1e-
Đi săn (dù là giả vờ) mà hai ông lại
ăn mặc sang trọng như thế th́ mong đánh
lừa được ai? (Chính
ba của cô cũng đă ngạc-nhiên cơ mà!)
1f-
Đi gặp đối-phương một cách lén-lút,
trong rừng, th́ có cần phải trưng-diện theo
kiểu mà địch gọi là “phồn vinh giả
tạo” hay không?
1g-
Không lẽ không thể vi-hành; hoặc giả du-hành
bí-mật (hai ông cùng với nhân-viên an-ninh cải-trang làm
người dân thường, lực-lượng
bảo-vệ được lệnh ngẫu-nhiên hành-quân
ở vùng liên-hệ với mục-tiêu khác mà thôi)?
1h-
Vào rừng gặp địch mà tự ḿnh đi khơi-khơi,
chứ không có người dẫn đường (trung-gian,
giao-liên, v.v...)?
1i-
Ngay chính “ông Cụ” cũng đă từng bị mưu-sát,
thế mà tin-tức về chuyến đi săn đă
được tiết-lộ từ nhiều ngày trước
(“ông Cụ” có biết bao nhiêu “đàn
em thân tín”
như ba của cô, kể cả điệp-viên VC Vũ
Ngọc Nhạ, Phạm Ngọc Thảo...), như thế có
an-toàn không?
1g-
Đi săn (dù là giả vờ) mà khi xuống
ngựa vào rừng th́ không mang theo súng săn, và khi “lủi thủi từ trong rừng đi ra” lại không xách theo ít nhất là một...
con thỏ, th́ ai mà không thắc-mắc về cuộc
đi săn (bí-mật
quốc-gia)!
1k-
Nếu cô là phía Cộng-Sản Việt-Nam, cô sẽ
ôn-ḥa tiếp-xúc, thảo-luận, rồi sẽ gặp
lại, bàn thêm, thư qua tin lại, mặc-cả này kia,
đi từng bước một, để tiến đến
chỗ hai bên công-khai hội-họp, kư-kết văn-bản,
thi-hành thỏa-hiệp, tháng này năm khác, để cho Miền
nào theo dường lối chủ thuyết xă hôi của
đường ấy...; hay
là cô sẽ chớp lấy thời-cơ ngàn năm
một thuở (Quân đội đ̣i bao vây bảo vệ.
Ông cụ dẹp hết. Ông Cụ Diệm mặc Veste,
đội mủ, tay xách baton cùng ông Nhu cuốc bộ
đi sâu vào rừng), mà
“thịt” hai ông tức-thời, đúng với đuờng-lối
(vào thời ấy đường lối CSBV
rất sát máu)
và chính-sách “giải phóng Miền Nam” (hai ông mà chết
bất-thần lúc ấy [1961-1962] th́ cả Miền Nam như
rắn mất đầu, cộng-sản tiến chiếm
nhanh-chóng dễ-dàng biết bao)?
Vậy việc “ông Cụ” vào rừng như
thế là một tính-toán khôn ngoan?
Thế
th́:
Tôi
đề-nghị cô, nếu cô chỉ viết theo lời
người khác kể lại, th́ nếu cô muốn
kể lại chuyện này trong sách hồi-kư hay sách
tự-sự ǵ đó của cô, th́ cô nên lược
bỏ các chi-tiết bịa đặt, để khỏi
bị nghi là cô giả vờ viết khen nhưng thật
ra th́ cô có dụng-ư bôi-bác Tổng-Thống Ngô Đ́nh
Diệm và ông Cố-Vấn Ngô Đ́nh Nhu, nói chung là
tầng-lớp lănh-đạo Đệ-Nhất Cộng-Ḥa,
mà cô kính yêu.
2/
C̣n nếu quả thật những ǵ cô viết là
đúng sự thật, th́ hẳn là cô phải tự
nhận-chân rằng các lănh-đạo Đệ-Nhất
Cộng-Ḥa quả quá non-nớt, trong một việc
lớn như vụ “đi đêm” (cuộc
đi săn)
kể trên, mà phạm sơ-khuyết như thế th́ c̣n
mong ǵ hoàn-thành các đại-sự khác?
3)
TT
NGÔ Đ̀NH DIỆM CÓ ĐI BAN MÊ THUỘT GẶP GỠ
CSBV VÀ MTGPMN HAY KHÔNG?
Đây
là câu hỏi và lời giải-đáp dứt khoát cho
vấn-đề “Cụ
Diệm gặp gở phe bên kia không
công khai” tại Buôn Mê
Thuột vào năm 1992 (có đoạn cô viết là “vào
mùa hè 1961 hay 1962”).
Tôi
xin tóm-tắt kể lại những lần
Tổng-Thống Ngô Đ́nh Diệm đến Ban Mê
Thuột, như sau:
Lần
thứ nhất:
22-2-1957.-
Khánh thánh long trọng Hội Chợ Ban Mê Thuột.
8g30 T.T. Ngô Đ́nh Diệm tới, gần đến
khán đài, bị một thanh niên bắn bằng tiểu
liên Mas-49 dấu dưới áo blouson.
Nhưng đạn lại trúng Bộ Trưởng
Cải Cách Điền Địa là ông Đỗ Văn Công;
ông Công bị thương nặng ở tay và ngực.
Người bắn bị bắt ngay...
Thanh niên bị bắt là Hà Minh Chí, tức Phạm
Ngọc Phú, đă từng làm việc ở Ty Thông Tin Tây
Ninh (trích “Hai Mươi Năm Qua -
Việc Từng Ngày (1945-1964)” của
Đoàn Thêm (Xuân Thu, Saigon, 1965) trang 212.
Lần
thứ hai:
17-3-1961.- Đồng bào Thượng làm lễ biếu TT NDD bạch-tượng vừa bắt được tại Ban Mê Thuột (trích “Hai Mươi Năm Qua - Việc Từng Ngày (1945-1964)” của Đoàn Thêm (Xuân Thu, Saigon, 1965) trang 291.
Trong lần thứ hai này, tôi có mặt tại chỗ.
Tôi bị đày lên Cao Nguyên (vùng “nước độc và nguy-hiểm”), phụ-trách Cảnh-Sát Tư-Pháp tại Nha Cảnh-Sát Công-An Cao-Nguyên Trung-Phần trụ-sở tại Ban Mê Thuột, và ngụ tại đây từ 1960 đến 1963.
Trong buổi lễ dâng bạch-tượng kể trên, toàn-thể viên-chức CSCA đều được huy-động tham-gia giữ-ǵn an-ninh trật-tự, nhất là bảo-vệ cho Ngô Tổng-Thống, v́ cũng tại đây “ông Cụ” đă từng bị bắn vào năm 1957.
Từ pḥng của tôi, có một nhân-viên người Thượng, sắc dân Édé (Rhadé), tên Y Tlung M’Lô, được chọn sung vào một toán đặc-biệt, cùng với một số quân-nhân gốc Thượng, đảm-trách công-tác bí-mật. Anh ấy kể lại với tôi: về việc làm cho bộ lông của con voi con có được màu trắng (voi trắng theo phong-tục Thượng là một biểu-tượng thiêng-liêng đem lại khương-ninh, thịnh-vượng, trường-thọ cho ai bắt đuợc và làm chủ nó) để dâng tặng Ngô Tổng-Thống, th́ người khác lo; anh ấy đích-thân giữ-ǵn chậu nước dùng để một viên Tù-Trưởng niên-trưởng đại-diện đồng-bào sắc-tộc rửa chân cho Ngô Tổng-Thống (để chứng-tỏ sự thần-phục và ḷng trung-thành), và gài một chai nước ngọt vào trong đáy ṿ, gắn một cái cần vào trong chai đó, thắt mấy sợi chỉ làm dấu, để khi Tổng-Thống được mời cùng uống rượu cần theo phong-tục Thượng (mỗi ṿ rượu cần có nhiều cái cần, mỗi người dùng một cái cần mà hút một lần với nhau) th́ dùng cái cần đă có làm dấu để hút... nước ngọt, thay v́ rượu cần (mùi vị khó uống, vả lại không đuợc vệ-sinh).
Lễ-đài được dựng ngay tại Ngă Năm (không xa “hảng SCIB” của thân-phụ cô).
Y Tlung M'lô với Lê Xuân Nhuận
Tóm lại, TT Ngô Đ́nh Diệm chỉ đến Ban Mê Thuột hai lần kể trên mà thôi. Tôi là nhân-chứng, chứng-nhận rằng không hề có lần nào “đích thân Cụ Diệm” lên Ban Mê Thuột để “gặp gở phe bên kia không công khai” như cô đă kể.
C̣n về đề-tài “từ năm 1963 là thời chế độ CSBV c̣n ác liệt, mà TT Ngô Đ́nh Diệm đă quyết tâm giao ḥa với CSBV, ngày nay qua bao nhieu đổi mới, tại sao chu1g ta c̣n dám nói giài ḥa với CSVN là tự sát” th́ tôi sẽ xin góp ư với cô trong “thư số 2” vào đầu tháng sau.
Lần nữa, xin cám ơn cô, và kính chúc cô khỏe mạnh.