TrưỜng Sa Hành
TrườngSa!TrườngSa!Đảochuếnhchoáng!
Thăm
thẳm sầu vây trắng bốn bề.
Lính
thú mươi người lạ sóng nước,
Đêm
nằm còn tưởng đảo trôi đi.
…
Đảo hoang, vắng cả hồn ma quỷ.
Thảo
mộc thời nguyên thủy lạ tên
Mỗi
ngày mỗi đắp xanh rờn lạnh
Lên
xác thân người mãi đứng yên.
Bốn
trăm hải lý nhớ không tới.
Ta
khóc cười như tự bạo hành,
Dập
giận, vác khòm lưng nhẫn nhục,
Đường
thân thế lỡ, cố đi nhanh.
…
Mùa gió xoay chiều, gió khốc liệt,
Bãi
Đông lở mất, bãi Tây bồi.
Đám
cây bật gốc chờ tan xác,
Có
hối ra đời chẳng chọn nơi?
Trong
làn nước vịnh xanh lơ mộng,
Những
cụm rong óng ả bập bềnh
Như
những tầng buồn lay động mãi
Dưới
hồn ta tịch mịch long lanh.
…
Đất liền, ta gọi, nghe ta không?
Đập
hoảng Vô Biên, tín hiệu trùng.
Mở,
mở giùm ta khoảng cách đặc.
Con
chim động giấc gào cô đơn.
Ngày.
Ngày trắng chói chang như giũa.
Ánh
sáng vang lừng điệu múa điên.
Mái
tóc sầu nung từng sợi đỏ
Kêu
dòn như tiếng nứt hoa niên.
Ôi
lũ cây gầy ven bãi sụp,
Rễ
bung còn gượng cuộc tồn sinh,
Gắng
tươi cho đến ngày trôi ngã
Hay
đến ngày bờ tái tạo xanh.
San
hô mọc tủa thêm cành nhánh.
Những
nỗi niềm kia cũng mãn khai.
Thời
gian kết đá mốc u tịch,
Ta
lấy làm bia tưởng niệm Người”.
TÔ
THÙY YÊN