LÊ MỘNG-H̉A

THI NHÂN HUẾ

XÂY-DỰNG

ẤN-HÀNH LẦN THỨ NHẤT

1960

_________________________________________________________________

trang 27:

THANH-THANH

                                    biệt-hiệu KIỀU NGỌC, NGUYỆT CẦM, NGƯỜI THƠ

                                    Tên thật là:  LÊ XUÂN NHUẬN

                                    Sinh:  2/1/1930

                                    Quán:  Phượng-Lâu, Kim-Động, Hưng-Yên (Bắc Việt)

                                    Trú: tại Huế từ ngày nhỏ

                                    Đă học các Trường:

                                                       - Cao-Đẳng Tiểu-Học Thuận-Hóa

                                                       - Trung-Học Khải-Định Huế

                                    Hiện là một công-chức ṭng-sự tại Huế

                                    ĐĂ VIẾT GIÚP CÁC BÁO:

            Tiểu-Thuyết Thứ Bảy (Hànội), Gió Mùa, Điện-Báo Văn-Nghệ, Văn-Nghệ Tiền-Phong

            (Saigon), Công-Lư, Mùa Gặt Mới, Mùa Lúa Mới, Rạng-Đông (Huế)

                                    và các Đài:  Pháp-Á, Quốc-Gia (Saigon), Huế, Quân-Đội (Huế).

                                    Chủ-trương Văn-Đoàn và Nhà Xuất-Bản XÂY-DỰNG

                                    ĐĂ XUẤT-BẢN:

                                                           Kiếm Xuân Thu (thơ)

                                                           Nhạc Ngày Xanh (thơ hợp tuyển)

                                                           Quán Bên Sông (kịch thơ)

                                                           Ánh Trời Mai (thơ)

                                                           Tuần Trăng Mật (thơ)

_________________________________________________________________

Trang 28-41:

THANH-THANH

 

        Sau những ngày chạy loạn, Huế đă trở lại với cảnh hồi-cư đông-đúc.  Thành-phố cổ-kính sáng sáng chiều chiều lại vang lên tiếng trẻ em bán báo.  Trong những số báo xuất-bản thời ấy, có vài tờ đă đăng thơ THANH-THANH.  Thơ của thi-sĩ dạo đó ta thấy xuất-hiện một giọng khác khác, nửa giọng ủ-ê với thời-cuộc, nửa tán-thành cái chí-hướng phiêu-bồng của những chàng trai anh-dũng.  Sự lưu-luyến đôi khi c̣n phảng-phất trong tâm-hồn nhà thơ rất trẻ ấy.  Sự lưu-luyến đó không phải không có duyên cớ.  Th́ nào có ǵ đâu: một bầu máu nóng đang lên, cái sĩ-khí của con người yêu nước, ḷng tự-trọng của một người công-dân -- Chỉ với chừng ấy, dưới mắt thi-sĩ cũng đủ làm rung-động bao nhiêu cảm hoài, yêu nhớ, đớn đau.  Những cảnh mới trong phố đời chợ cũ, những màu sắc hào-nhoáng tô son điểm phấn vẫn không nghĩa-lư ǵ, vẫn không xoay chuyển được một tinh-thần bất-khuất, một tấm ḷng tưng-bừng theo nhịp điệu rộn-ràng một thời của Đất Nước.

                                            Lăo đến Kinh-châu một chiều thu muộn,

                                            Ánh trời hồng c̣n rạng phía non xa;

                                            Không khi dịu, ḷng sông không sóng gợn,

                                            Nao-nao buồn như nỗi nhớ ngày qua

                                           .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Lăo ngồi dựa vào gốc bàng khô vỏ,

                                            Đặt thanh gươm trên miếng nhiễu xanh rờn;

                                            Con ngựa cúi bên lề đường gậm cỏ,

                                            Lá thẫn-thờ rơi nhẹ xuống hoàng-hôn.

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Trời tối hẳn.  Lá vàng tung trước gió;

                                            Lăo thở dài: đă văn chợ chiều hôm,

                                            Rồi lên ngựa âm-thầm về quán trọ...

                                            Và... ba ngày, không bán nổi thanh gươm.

                                                                (Lăo Bán Gươm -- Kiếm Xuân-Thu)

        Thật là đầy những sự thương xót, căm hờn, khinh bạc.  Lăo bán gươm hay h́nh-ảnh của người trai thời loạn, sống với chuỗi ngày trễ-tràng một chuyến ra đi.  Lăo ở lại Kinh-Châu, nơi phố-phường của Lăo đă bị địch-quân chiếm-đoạt.  Lăo buồn, rồi Lăo quyết-định:

                                            -- Một giă từ không trở lại Kinh-Châu

        Hành-động của Lăo bán gươm có những tác-dụng hiên-ngang.  Nào ai dám khinh Lăo.  Trời Kinh-Châu vào một chiều thu muộn đă chứng-kiến tấm ḷng kiên-trung của Lăo.

        Quan-niệm văn-nghệ và nhân-sinh của thi-sĩ đă vạch cho người một lư-tưởng đấu tranh.  H́nh-ảnh đẹp hùng-tráng của cuộc đời đă khắc sâu vào tâm-trí thi-nhân, th́ dù thời-đại có qua nhiểu cuộc hưng-phế, cái thiên-chức vẫn buộc người cầm bút phải nh́n đời bằng gặp mắt sáng suốt:

                                            Đời là giết, là đâm, là bắn, chém,

                                            Là sát-hại, là tương-tàn, hỗn chiến,

                                            Là bao nhiêu đường lối diệt trừ nhau,

                                            Th́ can chi thi-sĩ nhúng tay vào?

                                            Ḱa, thấy chăng những linh-hồn hấp-hối,

                                            Những thây-xác tan-tành đang rữa thối,

                                            Những gịng châu, những suối máu tuôn tràn,

                                            Những màu da, những đảng phái tương-tàn,

                                            Những bom đạn đang tung trời phá-hoại,

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Những nhà thơ đang đánh đĩ tài-hoa,

                                            Đem lương-tâm và danh-dự nàng thơ

                                            Làm mặt nạ cho vai hề, tên kép!

                                            Ôi thi-sĩ mà tồi-hèn, ác-nghiệt,

                                            Mà bạc đen, mà giả dối, lừa nhau,

                                            Th́ văn-thơ c̣n có nghĩa ǵ đâu

                                            Ngoài dụng-ư tranh-giành mồi danh-lợi?

                                                                (Kiếm Xuân-Thu -- Hồn Thơ)

        Đấy là những lời chí-lư, những nhắc-nhở khó kiếm ra ở giữa một thời loạn.  THANH-THANH đă làm một việc phi-thường, bằng thơ chàng, người đương-thời và mai sau, tôi tin chắc những vần thơ ấy không thể quên lấp đi một cách dễ-dàng được.  Trở lại mấy năm về trước dưới thời đất nước lâm vào ṿng nô-lệ, chúng ta đă từng thấy có hạng mang danh tài-hoa, là thi-nhân, văn-sĩ đă nhúng tay vào những việc không đẹp, không thơ.  Âu đó cũng là hoàn-cảnh tạo nên!  Ta biết nói sao bây giờ!

        Cho đến cái Tết Trung-Thu, ngày Hội Nhi-Đồng, ngày vui gieo bàng-bạc trong tâm-hồn trẻ con, nhưng giữa một thời ly-tán phân-tranh, Trung-Thu nào có nghĩa ǵ đâu.  Ta hăy nghe thi-sĩ THANH-THANH kể lại những cảnh-tượng năo ḷng v́ chiến-chinh tàn khốc.  Dưới ngọn bút tài-hoa của thi-sĩ, ta cảm thấy một đoạn đời đen tối, ngay những đứa bé tư-hon cũng không tránh khỏi côi-cút, bơ-vơ:

                                            -- Kể sao xiết, nàng thơ ngây thơ hỡi,

                                            Những đọa đày đau-khổ trên trần-gian!

                                            Nàng trông đây:  Em bé sống cô-đơn,

                                            Ngày vơ-vất bên đường, đêm ngủ bụi...

hoặc là:

                                            Xem Trung-Thu, đêm Tết của Nhi-Đồng

                                            Nó ra sao nơi ngơ hẻm, hang cùng!

                                            Đây, một túp lều tranh xơ-xác gió

                                            Phơi sườn mốc dưới trăng thu vàng tỏ,

                                            Có hai ba em bé kéo ra sân

                                            Đứng ngẩn-ngơ nghe tiếng vọng xa gần

                                            Như trống nhạc, như reo ḥ hội Tết.

                                            Chúng định rủ nhau đi xem, nhưng -- chết!

                                            Chó sủa vang, chắc có chuyện ǵ đây;

                                            Chúng vội-vàng lủi tuốt vào nhà ngay,

                                            Tim đập mạnh rộn ràng hơn trống hội!

                                                                (Tết Trung-Thu)

        "Chó sủa vang" giữa một đêm loạn-ly là một điềm không lành.  "Tim... rộn-ràng hơn trống hội" thật là một cảnh cướp giật những ngày vui quí báu của lũ đầu xanh bé-bỏng!  THANH-THANH có cái tài ở điểm ấy, chỉ vài ba nét đơn-sơ ta thấy ngay trước mắt ta nhửng ảnh h́nh thương-mến hay khinh-ghét.  Những bức tranh xă-hội nho-nhỏ bao giờ cũng được thi-sĩ vẽ lên những sự việc xác-đáng và chàng nâng-niu quí trọng.  Chàng lại là một Họa-sĩ thuộc về phái ấn-tượng v́ thơ chàng là những bức họa mà t́nh và cảnh trang-trải thương đau, nghẹn-ngào, khó nói:

                                            -- Ta đă trót sinh trong thời loạn-lạc,

                                            Th́ kiên gan chịu đựng những đau thương,

                                            Th́ nghiến răng đón nhận những tai ương

                                            Mà thời thế đổ dồn lên kiếp sống!

                                                                (Tết Trung-Thu -- Kiếm Xuân Thu)

        Những ngày xuân của mọi nhà, đúng ra th́ Thi-sĩ cũng vui như mọi người khác, v́ nào đâu ai có dám quên được:

                                            -- Thuở bé tôi đeo chiếc khánh vàng

                                             Quần đào xẻ đủng áo hàng lam

                                             Chân đi hài đỏ, tay khua pháo

                                             Rộn cả nhà lên tiếng hát vang

        Nhưng thi-nhân lại buồn thấy ḿnh bơ-vơ:

                                             Nhưng, từ sông núi tràn binh lửa

                                             Chắn nẻo quan-san, rẽ dặm trường,

                                             Kẻ ở rưng-rưng gịng lệ ứa,

                                             Người đi trôi giạt, lạc ngàn phương.

                                             Ta về bóng chiếc hờn xuân loạn,

                                             Mái cũ c̣n trơ đống bụi tro,

                                             Nuốt miếng ngô khoai, ḷng chán ngán;

                                             Chao ôi!  xuân đến giữa hoang sơ...

                                                                 (Xuân Về, Người Vắng -- Ánh Trời Mai)  

        Thế mà cũng chưa đau-khổ bao nhiêu khi thi-sĩ nh́n thấy ngọn cờ trên kỳ-đài không phải lá cờ Tổ-quốc thân-yêu.  Lá cờ ngoại-bang ngạo-nghễ phấp-phới trong gió sớm chiều đă làm thắt ḷng người có tâm-huyết.  Phải, chỉ những thi-nhân giàu ḷng yêu nước, có tâm-huyết mới biết cảm thấy cái cảnh thất-quốc là nhục-nhă:

                                            Ta đă hồi-cư một sớm nào

                                            Ngọn cờ nước ngoại đă treo cao;

                                            Đồng-bào lấm-lét về -- tay trắng

                                            Sự-nghiệp là đây: suối máu đào.

                                                                (Quê Ḷng -- Ánh Trời Mai)

        Rồi th́ những cảnh tù-đày tiếp diễn, những cực-h́nh tra-tấn dă-man, thi-sĩ đều lưu-tâm đến, và chàng lấy cảnh sống thực để tả nên lời, những cảnh quen thuộc: nhà pha, đày ải, lưỡi lê, báng súng... dưới thời Việt-Nam bị-trị là cảnh thường xảy ra, chắc chúng ta chưa ai có thể quên được những ngày buồn lao-lung ấy, mà dù có quên th́ đă có THANH-THANH giúp ta nhớ lại:

                                            Người đứng trên thành, tôi dưới đất;

                                            Kẻ th́ ngó xuống, kẻ nh́n lên.

                                            Dây dừa buộc chặt quai bao lác,

                                            Một múi tôi cầm, một múi trên.

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Tôi nhận đồ ăn, nhận áo quần,

                                            Nghẹn-ngào cổ họng, mắt rung-rưng:

                                            Biết sao buộc chặt ḷng thương-cảm

                                            Vào múi dây dừa dâng mẫu-thân!

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Mẹ tôi thất-thểu về -- cô-quạnh:

                                            Tôi biết người c̣n khóc nhớ tôi.

                                            Tôi trở vô xà-lim vắng lạnh

                                            Âm-thầm ấp hận giữa tường vôi...

                                                                (Thượng-Thành)

        Tâm-hồn của THANH-THANH bao giờ cũng là một tâm-hồn nồng-nàn yêu-dấu, luôn luôn muốn vùng dậy trước lịch-sử oai-hùng của một Dân-Tộc để níu lại bóng ngày qua, những muôn ngàn cảm-tử, khí-phách ràng buộc và đẩy đưa cái nhiệm-vụ làm con người hậu-thế phải hy-sinh, phải chiến-đấu.  Đối với thi-sĩ tất cả cái ǵ cũng khêu gợi lại một thời xa-xưa, oanh-liệt.  Sự hoài-cổ đó ẩn-ước, hy-vọng trong lời thơ dào-dạt "những giấc mơ xưa" trong "Tiếng loa mơ" thúc dục:

                                            ... Tiếng loa ấy lan truyền ra biển rộng,

                                            Lên rừng sâu, về đồng ruộng bùn lầy;

                                           Và tiều-phu, ngư-phủ, và dân cầy

                                            Nghe tiếng gọi, đứng đều lên giết giặc...

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Và đêm đêm ngân dội dưới trăng buồn

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Có những nàng thiếu-hụ giấu khăn nâu

                                            Thấm nước mắt tiễn chồng qua bến lạnh

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Có những người yêu dệt áo đan bông

                                            Gởi chiến-sĩ lạnh-lùng ngoài quan-ải

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Và những thư-sinh ném bút, đập nghiên

                                            Khoác nhung-phục để lên đường cứu nước

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Nhưng, xa rồi, c̣n đâu nữa, trong mơ

                                            Tiếng loa cũ tự ngàn xưa vọng lại!

                                                                    (Tiếng Loa Mơ) 

*

*  *

        THANH-THANH c̣n là một tay viết kịch thơ vững-vàng.  Những vần thơ trong vở kịch lịch-sử "Quán Bên Sông" là những lời thơ chân thật, có sức gợi cảm. Vở kịch xuất-bản vào năm 1952 giữa lúc t́nh-h́nh chính-trị khó-khăn, thi-sĩ đă khéo lồng vào khung-cảnh xưa để giác-ngộ những chàng trai ngày nay hăy là những "Lư Việt" cần phài chết, nếu cần, để Tổ-Quốc quang-vinh.  Đó cũng là điểm gan dạ, cái điểm nổi bật trong nhân-cách nhà thơ sống dưới cường-quyền Thực-Dân dạo ấy:

                                            Lư Việt! lại là họ Lư hiên-ngang!

                                            Lừng-lẫy một thời: chinh Bắc, b́nh Nam...

                                            Hừ! Lư Việt! cũng một ṇi oanh-liệt!

                                            Ta bỗng nhớ đến Tướng-quân Thường-Kiệt

                                            Đă mang quân lên uy-hiếp Tống-triều

                                            Thượng cờ Nam trên đất Bắc hùng kiêu...

                                                                    (lời Tống Vũ)

                                            Em đâu ngỡ: quán vẫn là quán trọ,

                                            Ngàn muôn năm nằm xó giữa đồng không;

                                            Thuyền cắm sào, ai tạm ghé bên sông,

                                            Trăm vạn kiếp vẫn theo gịng xuôi ngược!

                                            Nghĩa là anh lại lên đường ruổi bước,

                                            Nghĩa là Thầy lại sống những ngày không,

                                            Và em... là... tất cả một mùa Đông!...

                                                                    (lời Ngọc-Lan)

                                            Anh chỉ là chiếc lá lạc chiều thu,

                                            Thân bơ-vơ trôi giạt nẻo sương mù!

                                            Em có biết: một thời xưa, họ Lư...

                                            .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .   .

                                            Tủi cơ-đồ, đau xót dạ vong-vương,

                                            Lư diệt tộc, ngậm căm-hờn Thủ-Độ!

                                            Thân luân-lạc từ những ngày thơ nhỏ,

                                            Anh chỉ là một kiếp sống bèo mây,

                                            Lấy gió sương sông nước bạn làm khuây,

                                            Đời vô-định, dám mong ngày sở-định?!

                                                                    (lời Lư Việt)

        Và c̣n không biết bao nhiêu câu tuyệt đẹp, nồng-nàn ư-nghĩa mà càng đi theo thi-sĩ ta càng cảm thấy hồn ta cũng rung động, bâng-khuâng trước những cảnh, những t́nh, những lời hay, tứ quí dàn trải mênh-mông theo với hồn thơ lai-láng của thi-sĩ.  THANH-THANH thật xứng-đáng là một thi-nhân tài-hoa.  Thơ chàng làm cho ta yêu-mến cũng như khâm-phục sự cần-cù, cố-gắng của thi-nhân: năm thi-phẩm (có thi-phẩm đă tái-bản tới lần thứ ba) liên-tiếp ra mắt độc-giả từ mười năm trở lại đây.

        THANH-THANH quả đă có duyên với nàng thơ.  Sự gắn bó đằm-thắm với nàng ly-tao đằng-đẵng trong dĩ-văng và chắc-chắn cả trong tương-lai cho ta thấy ở thi-sĩ cái cốt-cách "nặng nợ đèo ḅng".  Đó là điều đáng trọng, đáng kính của con người thơ thủy-chung.

        Cái bề ngoài THANH-THANH lặng-lẽ dễ thương, cũng như thơ chàng không rực-rỡ tráng lệ, không ồn-ào, xô-bồ quảng-cáo cho ḿnh như nhiều nhà thơ đương thời.  Phải chăng đó là những tiếng ḷng bộc-bạch chân-thiết của một thi-sĩ đă có một địa-vị khá vững chắc.  Làng thơ Huế phải công nhận chỗ ngồi vĩnh-viễn của thi-nhân.

        Thơ THANH-THANH là trường thơ Tư-Tưởng, nhưng khác xa với Trụ-Vũ và không gần với Xuân-Dưỡng.  Thơ chàng có sắc thái riêng biệt, phong-độ kín-đáo của một ẩn-sĩ ngày ngày nh́n thế-sự ngổn-ngang để thắt ruột, bầm gan với chén trà sớm, với bữa cơm đạm bạc chiều hôm.  Thơ chàng là tất cả sự vươn lên, sự kỳ-vọng, ước-ao cải-tạo những quăng đời, những cuộc sống, những nếp cảm nghĩ... để đạt được một xă-hội công-bằng đích-đáng.

        Kỹ-thuật trong thơ của THANH-THANH rất vững chăi, âm-điệu điều-ḥa, hơi thơ không khúc-mắc, tiết-tấu b́nh-thanh và hồn thơ bao giờ cũng tràn lan như gió bốn mùa đệm khúc nhạc thiên-nhiên dịu-dàng.

        Chỗ đáng trách trong THANH-THANH là đă chen vào các thi-tập của chàng những bài thơ tiếng Anh, bên cạnh lời dịch và in luôn hai bài khen tặng "tạm giấu tên".  Đó là trường hợp hai tập "Ánh Trời Mai" và "Tuần Trăng Mật".

        Tôi sợ có người hiểu lầm về thái-độ ấy.  Tôi tưởng thi-sĩ không cần đưa các bài ấy vào, cũng chẳng sao.  Thơ THANH-THANH đủ bảo-đảm cho cái tài, cái hay cũng như học-thức tự luyện của thi-nhân.  Một thi-sĩ đă xuất-bản năm thi-phẩm, những thi-phẩm không đến nỗi xoàng, phải là người rất thành-thực yêu thơ, say thơ và chịu khó trau dồi kiến-thức học-vấn của ḿnh.  Nhưng tôi lại nghĩ, biết đâu đó là một cách "đổi không khí" cho bạn đọc!

*

*  *

        Đến "Tuần Trăng Mật" là một tập thơ tặng người bạn đường cũng có những lời nồng-nàn, dịu-dàng.  Có thể nói đây là một tập thơ gia-đ́nh.  Thi-sĩ không ngần-ngại kể những kỷ-niệm riêng tư của hai người, của đôi vợ chồng mà chàng là thi-sĩ và vợ là bạn yêu thơ.  H́nh như thi-nhân muốn cho thiên-hạ hiểu hạnh-phúc của ḿnh.  Thật thế, khi xem bức ảnh người bạn lư-tưởng của chàng in lên đầu tập thơ, ta có cảm-tưởng nàng cũng đă măn-nguyện có chồng thi-sĩ nổi tiếng.  Không biết bao nhiêu thiếu-nữ hiện nay có mơ ước được gởi trọn đời ḿnh trong tay một nhà thơ hay không:  Việc đó có lẽ cũng c̣n phải tùy nhiều yếu-tố và hoàn cảnh.

        Tôi không muốn trích vào đây những bài thơ t́nh-tứ trong tập "Tuần Trăng Mật" v́ tôi kính trọng những kỷ-niệm riêng của bạn tôi, anh THANH-THANH thi-sĩ, và người bạn đời của anh.

        Đôi lúc, THANH-THANH c̣n làm thơ trào-phúng, viết kịch thơ có tính-cách hoạt-kê, mỉa đời.  Nhưng bao giờ Thi-sĩ THANH-THANH cũng chỉ thành-công về loại thơ "T́nh cảm xă-hội".  Với địa-hạt này, tôi hy-vọng THANH-THANH c̣n tiến xa hơn nữa, nếu thi-sĩ vẫn cần-cù, cố-gắng sáng-tác như mười năm qua đă hoạt-động cho thi-ca.

 

1960                       

       LÊ MỘNG H̉A     

____________________________________________________________

                                      

LÊ MỘNG-H̉A

THI-NHÂN HUẾ

TỰA của BỬU KẾ

Lời Giới-Thiệu của HOÀNG DIỆP

BẠT của HẠNH LANG

XÂY-DỰNG

ẤN-HÀNH LẦN THỨ NHẤT

1960

 

        Trong "THI-NHÂN HUẾ" (1948-1960), Lê Mộng Ḥa đă giới-thiệu TRỤ-VŨ, THANH-THANH, XUÂN-DƯỠNG ("Tư-Tưởng"), TRẦN-XUÂN-ĐÀN ("Huế Đẹp, Huế Thơ"), NHÂN-HẬU, HỒ-Đ̀NH-PHƯƠNG, HOÀNG-BÁ-TRIỆU, BẰNG-TR̀NH, TUYỀN-HIÊN ("T́nh-Cảm"), và thông-báo trong "THI-NHÂN HUẾ" (tập II) sẽ viết về VƠ-PHƯƠNG-TÙNG, XUÂN-LƯ, NGUYỄN-VŨ-BAN, TẠ-KƯ, THẾ-VIÊN, DIÊN-NGHỊ, THANH-THUYỀN, PHONG-SƠN, TÔN-THẤT-QUÁN, HUYỀN-KHÔNG, NGÔ-GANH, NHƯ-TRỊ.

        Trong "THI-NHÂN HUẾ", Nhà Xuất-Bản Xây-Dựng cũng thông-báo sẽ ấn-hành "NGƯỜI THƠ PHÁI ĐẸP" (phê-b́nh 10 nữ-thi-sĩ Việt-Nam hậu-chiến) của THANH-THANH.

_______________

 

        Xin ghi lên đây ḷng cám ơn nhà văn Vơ Hương An (Vơ Văn Dật), người sở-hữu một bản chính ấn-phẩm "THI-NHÂN HUẾ" được đóng b́a cứng, mạ chữ vàng, trân-quư cất giữ suốt gần nửa thế-kỷ qua, nay mang theo qua Hoa-Kỳ và tặng lại THANH-THANH .