TRƯƠNG THANH TÂN
Cháu với chú chưa hề quen biết trước
Mà vào tù mới gặp đã thân nhau;
Bởi vì hai ta chung một niềm đau
Và trên hết là chung lòng phục-hận.
Cùng ý-chí quyết hồi-hưng quốc-vận,
Mình liều mình mong nhóm lửa dêm khuya:
Chú dò tình-hình biến-động ngoài kia,
Cháu kết-nạp anh+em trong các Đội.
Chú bị chợt tay? trầy chân? trặc gối?
Cháu có sẵn-sàng thuốc-đỏ, cồn, bông:
Ấy là mình tạo dịp để truyền-thông,
Qua mặt được "ăng-ten" cùng "bảo-vệ".
Chú có nửa đời... quyền-hành, luật-lệ,
Nay -- lộ-diện rồi -- hoạt-động gay-go;
Cháu mới lớn lên đã mất Tự-Do
Nên tự-phát -- do Dân -- đầy khí-thế.
Nguyễn Đăng Thục, nghị-viên từ xứ Huế,
Phan Thành Sung, cảnh-chức tự Sài-đô:
Già ngành+nghề, lớn tuổi-tác, khác ranh-tô,
Mà đã chịu tham-gia cùng với cháu!
Trương Thanh Tân! Cháu là hòn ngọc báu
Của Quảng-Nam xưa "ngũ phụng tề phi".
Chưa thành-hình nhưng ngục-sử rành ghi
Cuộc nổi dậy -- của "tù-nhân cải-tạo"!
Những hành-hạ, những đoạ-đày ngược-bạo
Của kẻ thù, đâu đáng kể vào đâu!
Cháu vẫn hiên-ngang phút chót ngửng cao đầu
Lấy cái chết để đền ơn Tổ-Quốc!
Trương Thanh Tân! Làm sao quên cháu được,
Một anh-hùng trong vô-số vô-danh
Lấy máu mình chép tội lũ gian manh
Và tưới bón cho thắm lòng Đất Mẹ.
Cháu dám chết khi tuổi còn rất trẻ
Dù chưa hề là công-chức, quân-nhân;
Thì những cha, anh (như chú) phải mang ân
Và phải... làm gì? Làm gì cụ-thể
Để trả thù cho cháu, cho toàn-dân,
Và để khỏi thẹn-thùng với cháu thương-thân:
-- Trương Thanh Tân...
THANH-THANH