quẢng đà

ngàn dẶm dẤu yêu

 

 

chiều tha phương bồi hồi tưởng nhớ   

quê hương tôi Đà Nẵng Hội An

nắng Duy Xuyên lụa vàng ngơ trúc

lối em về hoa cúc bâng khuâng

 

suối Quế Tiên mơ màng cánh hạc

trăng Đại B́nh ngơ ngác bóng nai

ta một thuở về thăm Trung Phước

ngắm mây trời hiu hắt thu phai

 

nắng gọi về Túy Loan ḥ hẹn

đường hoa bay Ái Nghĩa xuân th́

em có nhớ chim ngàn phiêu lăng

đỉnh Sơn Chà thương quá Trà Mi

 

Ngũ Hành Sơn thiên thu trầm mặc

tiếng Sông Hàn thao thức chờ mong

chuông Phước Kiến khua chiều tĩnh lặng

Mẹ tôi sầu trong mái phố rêu phong

 

những trang sử kiêu hùng oanh liệt

lửa tiền nhân hào khí cưu mang

giữa càn khôn rạng ngời đất khổ

chuyện thăng trầm dâu biển thế gian

 

mang kiếp đời lưu vong viễn mộng

chợt nhớ về xứ Quảng dấu yêu

bến sông Thu mỏi ṃn Giao Thủy

nghĩa Đá Dừng Ḥn Kẽm chắt chiu!

 

Đà Nẵng ơi! bên trời lưu luyến

ta sẽ về. Phong kín ngựa hoang

thắp nến soi những ḍng cổ ngữ

t́m vầng trăng mười sáu Hội An

 

trời mênh mông. Ḷng ta hữu hạn

sắt son này chung thủy Quê Hương!

ta có em. Núi Sông từ ái

như mặt trời cây trái yêu thương

 

                     THÁI TÚ HẠP