PHỞ BẮC
Hủ-tiếu: đâu ngon bằng trong Nam?
Bún giò: chính Huế mới nghe ham!
Phở bò ‒ phở Bắc ‒ do người Bắc
Nấu dọn ‒ tay sành ‒ mới khéo kham!
Từ độ quê ngoài nổi loạn-ly,
Cùng người, phở Bắc đã ra đi,
Đem mùi đặc-sản vào Nam-bộ
Cung hiến “Đàng Trong” món diệu-kỳ.
Bánh dẻo, bò mềm, thịt thái tươi,
Nước-dùng béo ngậy ngạt-ngào hơi,
Rau thơm góp với hành, tiêu, ớt,
Mắm, dấm, gừng, chanh: ngon quá ơi!
Nam-hoá: gia thêm giá sống vào
Mà còn tuyệt-diệu thế này sao?
Nạm, vè, tái, sách, gân, gầu, sụn...
Huống ở “ngoài ta”: tuyệt thế nào!
Ấy thế mà nay mộng vỡ rồi:
Phở bò ‒ huyền-thoại ‒ đã xa xôi!
Tôi ăn chính phở ngay Hà-Nội
Mà tưởng... bò ê nhúng nước sôi!
Chỗ chật, người đông, khách nối đuôi
Trả tiền, đứng đợi, tự bưng thôi!
Đèn lu; cửa ngột; bàn tanh lấm;
Khách lấn lần quanh kiếm chỗ ngồi.
Không dấm; không tương; không ớt màu;
Không chanh; không giá; không thơm rau;
Thìa nhôm quẹo cán; vành tô mẻ;
Đũa chẻ không đều, chẳng vót trau.
Có kẻ chê dài “phở quốc-doanh”:
“Tư-doanh" đắt tí mà ngon lành!
“Thịt chui lấy lậu mà tươi rói
“Hơn thứ qua đêm mót để dành!”
Có kẻ khen ầm “phở Miệt Trong”:
“Sài-Gòn ăn uống sướng vô-song!
“Ừ! thì tư-bản! ‒ Nhưng mà tuyệt!
“Sống mấy mà chê? Khéo dối lòng!”
Miền Bắc khoe hoài đã tiến lên
Mấy mươi năm trước ‒ sướng như tiên!
Thành-phần “cá-thể” ‒ cần tiêu-diệt
Trước hết* ‒ mà sao vẫn vững bền?
* VC phân-loại “kinh-tế 5 thành-phần”: thấp nhất là “cá-thể” phải bị tiêu-diệt trước, để rồi (theo học-thuyết và chính-sách cộng-sản) chỉ còn cao nhất là “quốc-doanh” mà thôi.
Phở Bắc tan tàu giữa biển khơi,
Ngóng người cứu kịp ‒ tới ngay nơi!
Nếu không, Nam cũng chìm theo Bắc:
‒ Vận nước nơi mày, phở Bắc ơi !
Hà-Nội, 1981-82
THANH-THANH