NIỀM ĐAU DÂN TỘC

 

 

Con tôi hỏi sao Ba trồng cây chuối,

cây dừa sim, cây nhãn, cây bầu?  

Ở Mỹ nầy sao không trồng cây táo, cây dâu,  

Cây oak, palm tree, như người ta Ba nhỉ? 

 

Nghe con hỏi, tôi mỉm cười suy nghĩ   

Một hồi lâu mới giảng cho nó hiểu vì sao:    

 

Con ơi, khi lớn lên con mới biết thế nào   

Và thấu hiểu tâm tình người xa xứ    

Ngồi ở nơi nầy mà mơ về quá khứ  

Trĩu trong lòng niềm thương nhớ quê hương   

Nhớ con đường quê ngày hai buổi đến trường  

Những hàng chuối nhà ai lá đong đưa và bầy chim ríu rít 

Ngày lao khổ trái dừa sim ngọt lịm  

Vừa no lòng “đã khát” còn gì hơn   

Nhãn trong vườn hột nhỏ ngọt như đường  

Dàn bầu nậm che trưa hè nắng gắt   

Thiu thiu ngủ chiếc võng tre chợp mắt   

Tiếng ầu ơ câu vọng cổ Hoài lang    

Vườn của cha là một nửa quê hương    

Còn một nửa bên kia trời thương nhớ...    

 

Ba ơi, bao giờ dắt chúng con về thăm quê cũ   

Nước non mình đẹp tựa bài thơ   

Ba ơi, Ải Nam quan ở đâu và có từ bao giờ?  

 

Nơi lừng lẫy chống quân Tàu xâm lược  

Chúng cay đắng thốt ra câu lịch sử:    

Quỉ môn quan quỉ môn quan, thập nhân khứ nhất nhân hoàn  

Mười tên giặc đi xâm lăng nước Việt   

Qua ải Nam quan chỉ còn một tên về! 

 

Con sẽ đến đấy để tiếp nối câu thề

Xin gìn giữ đất thiêng của tiền nhân để lại

Và đến thăm thác Bản Giốc đẹp như mơ   

Ôi diễm lệ mà xứ Cờ Hoa không có.  

 

Con nhớ mãi những lần Ba ru em ngủ   

Bài thơ dài con chỉ nhớ một đoạn thôi   

Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa,    

có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh 

Ai lên Phố Lạng cùng anh,   

tiếc công bác mẹ sinh thành ra em...  

 

Nghe con trẻ nói mà lòng đau như thắt

Vội quay đi giấu dòng lệ tủi hờn   

Uất nghẹn trong tim,    

Máu trong miệng muốn trào tuôn    

Còn đâu nữa phần địa đầu đất nước?   

Lũ cường tặc Cộng nô bán nước    

Ta sẽ về hỏi tội bọn bây  

Trời không dung, đất không dưỡng chúng mầy 

Toàn dân Việt đứng lên ầm ầm như bão nổi

Quét sạch đi bọn Cộng đồ rác rưởi  

Khỏi non sông gấm vóc bốn nghìn năm   

Và đòi lại đất thiêng theo di chỉ của cha ông 

Dù máu đổ xương rơi nào có ngại    

Cho Việt Nam gấm hoa liền một dải   

Từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau  

Dân Việt Nam trên khắp hoàn cầu   

Từ muôn hướng trở về xây dựng lại  

Nước Việt Nam minh châu sẽ hùng cường mãi mãi  

Thật sự Hoà Bình, Nhân Ái, Tự Do 

Ngày liên hoan Nam Trung Bắc rộn rã tiếng reo hò. 

 

Chúng tôi sẽ đem về tặng đồng bào, bà con trong nước 

Những trái nhãn Việt Nam mà hột mang theo ngày trước 

Được vun trồng trên đất nước tự do 

Dù cho có tưới bằng nước sông Seine hay nướv Hilboro 

Thì vẫn ngọt vẫn thơm như đường như mật    

Dù trời Việt Nam có gió heo mây hay mưa lất phất    

Chúng tôi vẫn nắm tay nhau  

Đi khắp nẻo đường đất nước   

Để hát, để cười, để nhớ, để thương...   

 

                       VŨ THỊ SAIGON