mÙA đÔNG                              

tRÊN cHỐN aN bÌNH

 

thiên thu động chân tâm thường an trụ?                 

đất trích nào huyễn hoặc cõi đông phương            .

một sớm ta về dòng sông tỉnh thức                    

gậy trúc đầu non lặng ngắm quê hương                       

 

trường sơn mở vầng trăng tao ngộ            

chốn thảo lư tình tự thủy chung                         

em trìu mến từ trăm năm nhật nguyệt                

dạt về đâu hoang phế thuở mây nguồn             

 

ta hoài vọng mùa xuân đời vĩnh cửu                     

ngựa ăn năn đồng cỏ nội quy hàng                    

rừng si mê u trầm hương mạch chuyển             

nắng sưởi thơm nụ cười thắm mai vàng               

 

viện trúc xanh nghìn trang cổ sử                              

xuân triệu năm mộng ước hiền hòa            

chỉ có nhân gian muộn phiền biến dịch                

người đi - về hữu hạn dấu chân qua                   

 

tim cưu mang chim hồng xa lạc quốc                     

nên thèm về thương hót giữa đồi mây            

hồn trinh nguyên ươm cành sen trắng              

càn khôn ơi! tình đậm cố hương này                

 

những oan nghiệt muôn trùng lửa tắt?            

mặt trời lên soi ý niệm bao dung                               

em có nghe mùa xuân vừa hiện hữu            

trong lòng nhau mầu nhiệm đóa yêu thương   

      

THÁI TÚ HẠP