LỬA CHÁY NIỂM ĐAU

      

khói và lửa, máu và nước mắt  

chảy tràn lan trên mặt kính tivi    

tháng chín, ngày mười một ở Cali

tôi mở máy truyền hình, nhìn rồi tôi bật khóc!

 

trời New York, trời ơi đang đổ sập  

Washington, kìa đất cũng rung rinh...         

những tiếng hô: khủng bố! chiến tranh!         

tôi nghe rõ như chưa từng nghe rõ!

 

nước Mỹ thanh bình lâu ngay bỏ ngõ            

quân tham tàn đã có cớ xâm lăng                     

chúng cướp máy bay, chúng lái, chúng đâm 

chúng liều mệnh kéo theo ngàn sinh mệnh

 

Twin Tower chìm trong khói quyện

Ngũ Giác Ðài thép đá tan hoang...

ôi chao ôi cả nước Mỹ kinh hoàng

cả thế giới cũng giật mình kinh tởm

 

quân khủng bố thấy máu người không gớm         

nhìn cảnh này chúng sướng, có điên thêm?

chúng là ai mà lại ghét ấm êm?                       

chúng là ai mà chỉ thèm phá hoại?

 

nước Mỹ có thế nào thì cũng không ai chết đói     

nhưng sẽ chết vì buồn khi nhân loại thê lương  

nước Mỹ đây dù chẳng phải thiên đường       

nhưng sứt mẻ thì còn chi thế giới?

 

quân khủng bố thật tình làm bối rối

chẳng riêng Hoa Kỳ mà tất cả Năm Châu

nhưng bậc hiền nhân rồi sẽ bưng đầu            

cân nhắc kỹ chuyện tầm thù, báo oán...

 

bạn ơi bạn! lòng tôi đau buổi sáng                    

tới bây giờ, trọn tháng vẫn còn đau            

tôi ngẩn ngơ tôi tự hỏi vì sao:                    

“quân khủng bố không tình yêu mà lớn mạnh?”

 

triệu cánh tay giơ cao lên đòi đánh!

triệu lời kinh thì hạ xuống xin tha!

tôi thấy thương Tổng Thống Bush chi là          

ông ứa lệ nói những lời Lịch Sử...

 

những lá cờ được treo lên trước cửa           

trong đau buồn nước Mỹ vẫn hiên ngang!                 

       

                              NGỌC-THUỶ