TIỄN LÊ MỘNG BẢO
Bảo ơi, đàn đă vỡ rồi!
Bao
nhiêu mộng đẹp cuối đời đă tan!
Xuôi
tay sạch nợ trần-gian,
Thiên-đuờng
cũng được, niết-bàn cũng yên!
Nhớ xưa, từ trung hay cao-nguyên,
Hễ
vào đô-thị em đến liền nhà anh.
Chị
lo cơm nước ngon lành;
Các
cháu sẵn dành chỗ ngủ ấm êm;
Anh
lái xe hơi chở em đi xem
Vũ-trường,
nhạc-hội, cảnh đêm Sài-thành...
Ở xa, em đă có anh
Lo
giùm ấn-loát, phát-hành thơ văn;
Đại-Hội
Văn-Hóa Miền Nam,
Có
tay anh giúp em làm nên công.*
Thế rồi trời nổi tố giông,
Gia-tài
sự-nghiệp bỗng không c̣n ǵ!
Anh
dệt những vần sầu bi
Giăi
cùng em, bạn cố-tri, nỗi-niềm...
Cho nên, trong cuộc lụy phiền,
Gặp
nhau, tài sắc đắm thuyền, níu nhau:
Anh
cần thuốc giảm cơn đau,
Giữa
ngày xưa với ngày sau rối bời...
Vợ chồng em, nhỏ tuổi đời,
Nhưng
chân-t́nh vẫn góp lời can khuyên.
Ḷng buồn tạm gác qua bên,
Anh
chị đồng tiễn chúng em lên đường.
Cảm-thông
trong cảnh đoạn-trường,
Em
dành chút ít thân thương gửi về.
Đến khi anh chị rời quê,
Tưởng
như giai-đoạn năo-nề đă qua;
Ai
ngờ trời vẫn phong-ba!
Chúng
em vẫn đứng giải ḥa hai bên...
Và rồi, cố gắng lắng yên,
Anh
chị lại đă đồng lên chia buồn:
Vợ
em vui thỏa về nguồn,
Vẫn
mong anh chị được luôn thuận ḥa.
Bây giờ th́ anh đi xa,
Có
nói chi nữa cũng là... hư không!
Bảo
ơi, thương nhớ vô cùng!
Khóc
anh, nuốt lệ vô ḷng, Bảo ơi!...
THANH-THANH
*Thi-văn-đoàn "Xây-Dựng" của Thanh-Thanh được Đại-Hội Văn-Hóa Toàn-Quốc cuối thập-niên 1950 công-nhận là một cành trong Cây Đa Văn-Hiến Việt-Nam.