LÁ THƯ VỀ HUẾ

                                  gửi Hương Thu  

 

 

Ai bảo em c̣n nhớ đến anh chi

Mà gửi tặng những “Gịng Dư-Lệ” ấy?

Giữa những vần thơ, anh như đọc thấy

Những ảnh-h́nh kỷ-niệm thuở xa-xưa

Mà anh mang chôn liệm tự bao giờ.

 

Em vẫn nói: “anh hiền và cởi-mở”.

Vâng, anh đă đắn-đo từng nhịp thở,

Sống trong t́nh thương-mến -- ấy phương-châm.

Thế mà rồi những kẻ ác và thâm

Đă bóp chết cuộc đời thơ-mộng đó.

 

An-Cựu ấm trà, Ngự-B́nh mát gió,

Ga Lớn ngọt chè, Cửa Thuận sáng trăng,

Thành-Nội nắng tràn, Bến-Ngự mưa giăng...

Em có nhớ Hội Tao-Đàn xứ Huế:

Những buổi họp sao mà vui đến thế!

 

Hoàng-Hương-Trang (Gia-Định) đă về chưa?

Và Hoài-Tâm (Chợ Lớn) có in thơ?

Anh có gặp Khang-Lang vùng Phát-Diệm;

Và Hữu-Đỗ th́ Ninh-Ḥa đáo-nhiệm.

Em có nghe tin-tức của Giang-Tuyền*?

 

Nhớ vô-cùng: Tuyết-Lộc nụ cười duyên;

Ư phát-biểu Xuân-Lan nhiều mới lạ;

Tính Xuân-Nghị nhộn như tài phóng-họa;

Tuổi xuân ngời sắc liễu áo Xuân-Như;

Màu hoa chiều Ngọc-Ánh tím tâm-tư...

 

Buồn Muôn Thuở** ḷng anh khôn giải nổi:

Đất vốn đỏ nên bụi vào đỏ phổi,

Rừng vốn xanh nên nước ngấm xanh da!

Ôi chiều nay ḷng quặn nhớ quê xa,

Cổ đắng nghẹn những “gịng dư-lệ” ấy!

 

                                  THANH-THANH

                                           Ban Mê Thuột, 1962

                                         Tiểu-Thuyết Tuần-San

                                            số đặc-biệt mùa thu  

 

* Giang-Tuyền là bút-danh của Tôn Thất Trực.  Trực là một trong bộ tứ học-sinh trung-học – Phi, Cơ, Trực, Thăng – rủ nhau đầu-quân mỗi người vào một binh-chủng khác nhau.  Thiếu-tá Tôn Thất Trực đă tử-trận tại Đà-Nẵng vào cuối thập-niên 1960.

** “Buồn Muôn Thuở” cũng như “Bụi Mù Trời” là biệt-danh của Buôn Ma Thuột (BMT).