Khi Tôi ChẾt

 

Nếu làm biếng, cứ nằm nhà thoải mái

Viếng thăm chi, vài phút có thêm gì ?

Mắt đã nhắm. Lạnh thân. Da bầm tái .

Dẫu bôi son, trát phấn cũng thâm chì.

 

Tôi đi trước, hẹn gặp nhau ở đó,

Ai thay da mãi mãi sống trăm đời .

Kẻ trước người sau, xếp hàng xuống mộ

Biết đâu là khởi điểm cuộc rong chơi.

 

Nếu có khóc, khóc cho người còn lại,

Bởi  từ nay thiếu vắng nỗi đầy vơi .

Cũng mất mát, dáng hình , lời thân ái 

Tựa nương nhau, hụt hẫng giữa đất trời.

 

Đừng đăng báo, phân ưu lời cáo phó        

Chuyện thường tình, phí giấy có ích chi?

Gởi mua gạo, giúp người nghèo đói khó

Dịu đau buồn những kiếp sống hàn vi,

 

Trỗi nhạc vui cho người người ý thức,

Cuộc nhân sinh sống chết cũng tương đồng,

Khi nằm xuống, xuôi tay và nhắm mắt

Thì đau buồn hạnh phúc cũng hư không.

 

Đừng xây mộ, khắc bia ghi tên tuổi         

Vài trăm năm hoang vắng, chẳng ai hoài.

Vũ trụ vô cùng, thời gian tiếp nối,

Tỉ tỉ người đã chết tự sơ khai.

 

Khi tôi chết đừng ma chay đình đám,

Hỏa thiêu tàn, tro xác gởi về quê

Dẫu bốn biển, cũng là nhà, bầu bạn

Trong tôi còn tha thiết chút tình mê.

 

Thì cũng C, H, Ô, N kết lại,

Nắm tro xương hài cốt khác nhau gì,

Nhưng đất mẹ chan hòa niềm thân ái,

Cho tôi về, dù cát bụi vô tri.

 

                                                TRÀM CÀ MAU