TÔI LÀ GIÁM-ĐỐC CÔNG-AN VC1

LIÊN-KHU V

______

            1 Cộng-Sản Việt-Nam (gọi chung Cộng-Sản Bắc-Việt Xâm-Lược và Cộng-Tặc Miền Nam).

 

TỐI ngày 17-4-1975, tôi đang nằm nghe tin-tức th́ ông Tôn Thất Đệ vào báo có “Cách Mạng” đến t́m gặp tôi.

 

Tôi ra pḥng-khách th́ thấy có giáo-sư Ưng Trung và bác-sĩ Nguyễn Thạch, là Chủ-Tịch và Phó Chủ-Tịch của “Lực-Lượng Ḥa-Hợp Ḥa-Giải Dân-Tộc Tỉnh Khánh-Ḥa”, đang đứng xớ-rớ một bên; chính giữa là một nam-cán-bộ Việt-Cộng, được nhiều nam+nữ phần-tử, cũng vũ-trang và đeo băng “Mặt Trận Dân-Tộc Giải-Phóng Miền Nam” như y, đứng yểm-trợ phía sau, ngoài hiên, và dưới sân.

Viên chỉ-huy cúi đầu chào tôi, nở một nụ cười khá tươi, nói lớn, giọng Bắc:

- Chúng cháu mời chú đến cơ quan để chúng cháu làm việc với chú!

Họ mà “làm việc” với tôi?  mà làm việc ǵ?

Tôi hỏi:

- Quư vị thuộc cơ-quan nào?

- Công An Liên Khu V.

        Y đến choàng tay ra sau vai tôi, điệu-bộ thân-mật, nhưng bấm cứng mấy ngón tay d́u lái tôi đi.

 

        Xuống sân, tôi thấy có mấy cô con-gái của tôi và mấy người-nhà của ông Đệ đang đứng ngơ-ngác nh́n tôi sau các cánh tay chắn lại của một số Việt-Cộng khác.  Ra cổng, trên đường Trần Hưng-Đạo, Nha-Trang, tôi được cẩn-thận đưa lên một chiếc xe-hơi phía trước có cắm một lá cờ “Mặt Trận” khá lớn, trước mắt ngỡ-ngàng của nhiều người hàng-xóm ṭ-ṃ xúm xem.

 

TÔI đă sẵn-sàng chờ-đợi giờ phút này, là lúc bị bắt dẫn đi; nhưng nó xảy ra không giống những điều tưởng-tượng của tôi.

        Chúng chở tôi đến biệt-thự của một y-sư đă bỏ chạy rồi, ở số 22 đường Bá-Đa-Lộc, Nha-Trang, đối-diện với khu cư-xá của các viên-chức Ṭa Tổng-Lĩnh-Sứ Hoa-Kỳ tại Vùng II.

 

Viên chỉ-huy tự giới-thiệu là Hồng Kỳ, Trưởng Mũi Công Tác, Phân Khu Nam, Liên Khu V.

Th́ ra y là một trong các đối-tượng điệp-báo của chúng tôi, mà các Sở Đặc-Cảnh Tỉnh B́nh-Định, Phú-Yên, và Khánh-Ḥa đă nắm vững lư-lịch & hoạt-động và báo-cáo lên tôi; nay tôi mới thấy mặt y.

 

Y đưa tôi đi xem qua các pḥng trong biệt-thự; rồi dẫn tôi vào buồng-ngủ chính, bảo tôi ở đó; trong lúc một số nam+nữ phần-tử khác: kẻ th́ bưng cơm, bưng nước vào; kẻ th́ giăng mùng, mở quạt-máy cho tôi.

Xong, y đem vào một máy thu-thanh, bảo tôi mở nghe bất-cứ Đài nào; rồi y tự tay mở Đài Sài-G̣n bảo tôi cứ nghe tự-nhiên.

Cuối cùng, y nói:

- Sáng mai sẽ làm việc.  Chúc chú nghỉ khỏe.  Và xin lỗi chú, v́ nguyên tắc, chúng cháu phải khóa các cửa từ phía bên ngoài; cần ǵ th́ chú cứ gọi, có các du kích trực suốt ngày đêm.

 

TIẾP-TỤC nghe toàn tin-tức bất-lợi, như tôi đă nghe ở nhà từ mấy tuần nay, làm sao mà tôi “nghỉ khỏe” cho được, khi đă thực-sự bị bắt, không biết số-phận của ḿnh rồi sẽ ra sao...

Hy-vọng duy-nhất của tôi là được Trung & Thạch “Ḥa-Hợp Ḥa-Giải Dân-Tộc” xin giùm cho tôi “đền tội” ở gần đâu đây, để vợ+con tôi nhận xác, dứt-khoát biết chắc việc ǵ đă xảy ra rồi, khỏi phải lặn-lội đi t́m - mà chắc chi đă t́m ra, nhận ra - trong các mồ chôn tập-thể như các nạn-nhân vụ Tết Mậu-Thân2 ngoài Huế năm xưa.

 ______

2 Việt-Cộng thảm-sát & chôn sống tập-thể hơn 5 ngàn đồng-bào không vũ-khí, tại Huế, trong vụ “tổng-tấn-công” Tết Mậu-Thân, 1968.

 

TÔI càng nghĩ đến cái chết th́ niềm uất-hận trong tôi càng tăng.

 

Căm-thù Cộng-Sản là chuyện đă đành; xót-thương vợ+con là việc đương-nhiên.

Nhưng, oán-trách “Quốc-Gia” th́ mới là niềm bi-phẫn gặm nhấm tim+gan tôi, ám chiếm tâm-hồn tôi, đến nỗi mỗi lần nhớ đến những anh-hùng dân-tộc, những thắng-lợi vẻ-vang, dẫy đầy trong lịch-sử kháng-Cộng cứu-quốc mấy mươi năm qua, tôi lại thấy hiển-hiện lên trong đầu óc ḿnh những việc làm xấu/ác hay dở/sai, những ư nghĩ thấp/hèn hay nông/non của một số ít nhân-vật mà v́ thế-đứng của họ có ảnh-hưởng sâu rộng nên đă gây nhiều tai-hại cho vận-mệnh của mọi người...

 

*

 

        SÁNG ngày hôm sau, 18-4-1975, Hồng Kỳ chờ tôi ăn điểm-tâm xong mới bảo tôi ra pḥng-khách “làm việc” với y.

Không đợi y nói, tôi đă nói trước:

- Thưa ông, tôi đă sẵn-sàng chấp-nhận cái chết.  Tôi nghĩ đó là h́nh-phạt tối-đa, dù ông có dùng những biện-pháp ǵ.  Xin ông đừng tra-tấn tôi, mất công.

        Y tỏ ra rất ngỡ-ngàng, lặng yên một lát, rồi trả lời tôi:

- Cháu hiểu tâm trạng của chú.

Chuyện đó, hôm nào chú sẽ nói thẳng với Ban Lănh Đạo Công An Liên Khu.  Riêng cháu th́ phải thi hành lệnh trên, chỉ yêu cầu chú cho biết một số t́nh h́nh để phục vụ cho nhu cầu tiến quân của Giải Phóng vào các Tỉnh phía trong, và cho công tác thanh lọc của Cách Mạng tại các vùng mới giải phóng xong.

 

Tôi liền thoái-thác:

- Ông đọc tờ khai lư-lịch của tôi nạp tại văn-pḥng tŕnh-diện, hẳn ông đă biết là tôi đi khỏi Vùng II từ cuối 1973.  T́nh-h́nh thay đổi hằng ngày, hằng giờ; những điều tôi biết hồi đó đâu c̣n có giá-trị ǵ đối với thực-trạng hôm nay.  Tôi nghĩ ông nên hỏi các chứng-nhân làm việc ở đây vào những giây phút cuối-cùng th́ tin-tức mới cập-nhật hơn.

        Hồng Kỳ im-lặng nh́n tôi; tôi cũng nh́n thẳng vào y.  Cuối cùng, y bảo tôi:

        - Thôi, chú báo cáo về tổ chức và hoạt động của Cảnh Sát Đặc Biệt nói riêng, và "Ngụy" nói chung, từ trước đến nay tại Vùng này, để cháu bổ túc tài liệu có được từ các nguồn khác, và của các Ty, để cháu dùng cho Phân Khu Nam của cháu trong này.

        Y trao cho tôi một xấp giấy trắng và một cây bút bi xanh, rồi ra cửa sau.

 

SAU đó có mấy dăy nhà, và nhà bên cạnh là nơi y đặt văn-pḥng.

Nhiều người mặc dân-phục, nhưng lưng có mang súng lục, dùng xe Honda-2-bánh chạy vào, chạy ra liên-miên, hẳn để báo-cáo và nhận công-tác.  C̣n người bị bắt th́ chúng giải vào trong cư-xá cũ của Ṭa Tổng-Lĩnh-Sứ Hoa-Kỳ ở bên kia đường.

 

Thời-gian tôi chưa bị bắt, tôi nghe anh+em ở đây nói là Việt-Cộng có hai cơ-quan Công-An, một phụ-trách Tỉnh Khánh-Ḥa và một coi nhiều Tỉnh hơn.  Công-An của Tỉnh th́ đă chiếm-dụng trụ-sở cũ của Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực và Sở Đặc-Cảnh Tỉnh Khánh-Ḥa rồi, c̣n Phân-Khu Nam của Liên-Khu V th́ đóng ở đây.

Hôm tôi đến khai ở pḥng tŕnh-diện Nha-Trang, cán-bộ ở đó nói là, xét về chức-vụ của tôi, tôi sẽ “làm việc” với cấp cao hơn.

 

BỘ-ĐỘI Cộng-Sản Bắc-Việt lúc đó đă tiến vào quá Cam-Ranh, đang đụng quân ta trên đất Phan-Rang.

Hôm nay th́ chúng đă vào sâu hơn...

 

GẦN trưa, Hồng-Kư tạt lui, thấy tôi chưa viết được ǵ, y bèn mở máy thu-thanh cho tôi nghe tin.

Pḥng-tuyến Phan-Rang đă vỡ; và địch đă bắt sống được trung-tướng Nguyễn Vĩnh Nghi, là Tư-Lệnh Tiền-Phương của Quân-Đoàn III/Quân-Khu III, chuẩn-tướng Phạm Ngọc Sang, là Tư-Lệnh Sư-Đoàn 6 Không-Quân, đại-tá Nguyễn Thu Lương, là Lữ-Đoàn-Trưởng Lữ-Đoàn 2 Nhảy Dù, v.v... của Việt-Nam Cộng-Ḥa.

 

RỒI hôm sau nữa, đến phiên của Tỉnh B́nh-Thuận, vùng đất cuối cùng của Quân-Khu II...

 

        ĐẦU óc quay cuồng, tôi nhắm mắt lại, và chỉ toàn thấy quanh ḿnh thất-bại ê-chề, mất-mát tức-tưởi, tù-đày nhục-nhă, chết-chóc đau-thương...