ĐỨA NH̀
Các
bạn đến
thăm tôi
thường
hỏi từng
đứa con:
tên ǵ? thứ
mấy?
(nhưng
ra khỏi
cửa đă
quên rồi!
Tôi
không trách ǵ
việc ấy,
v́
cái tên là
chuyện
phụ mà thôi).
Vậy
th́ chúng ta
gọi chúng:
đứa
đầu,
đứa nh́
cho
dễ nhớ
(Có
ai ghét ǵ cái
tuổi thơ-nhi
mà
nỡ ngăn tôi...
nói về
bọn nớ?)
Đứa
đầu quá
đỗi vô-tư:
có
bánh kẹo th́
hôn, th́ dạ;
bảo
đánh em, nó cũng
ừ!
Đứa
nh́ khác hẳn
đứa
đầu:
biết
dữ, biết
lành, biết
quen, biết
lạ
(bởi
thế cho nên
sớm biết
sầu!)
Một
hôm, chị nó
đi xa
vắng
(đến
mấy ngày sau
mới trở
về)
nó
chơi
thui-thủi ngoài
hiên vắng,
không
nói, nhưng mà
đêm nói
mê:
“chị
đi mô, lâu
dữ rứa?
mần
em nhớ
mấy bữa
ni!”
Thoạt
nghe, tôi cũng
cười ph́
nhưng
bỗng
nghẹn ngang mi
ḍng lệ
ứa.
Nào
tôi có dạy
đứa nh́
phải
biết thương-yêu,
trông-chờ, tưởng-nhớ?
Tính
đa-sầu
mẹ nó có
truyền-di,
mà
nó sớm
mềm ḷng
thế nớ?
Đứa
đầu
về
lại
lấn hiếp
em như xưa
tê
nhưng
nó (đứa
nh́) vẫn không
đổi tánh:
cũng
giận hờn
nhưng vẫn
đeo sát cánh.
Nhiều
đêm nằm
thức gác tay
nghĩ
thương nhân-thế
đọa-đày:
t́nh-cảm
sâu dày, nhân-thế
lụy!
Ai
chẳng
muốn vô-tâm
như đứa
chị?
nhưng
đời có
khổ đau
đời
mới giàu ư-vị
nhờ
cả đứa
đầu,
nhờ cả
đứa sau:
mỗi
người
bổ-túc cho
nhau!
Nhưng
tôi vẫn
thấy không
đành
t́nh-cảm
có trao mà
chẳng
nhận:
những
đứa nh́
trong khắp
mọi gia-đ́nh
thua-thiệt
cùng chung
số-phận
− Thế mà cha+mẹ có công-minh?
THANH-THANH