TIỄN-BIỆT
ĐẶNG TRẦN THÀNH
Thành
ơi ! Tôi biết nói ǵ
đây
Giữa
khoảng âm/dương
cách-biệt này?
Muốn
khóc? th́ anh không thích khóc!
Mà
cười? th́ lại nghẹn chua cay!
Từ
nay, trần-thế vắng anh rồi!
Nhưng
-- vẫn c̣n anh trong chúng tôi:
Người
bạn vừa hiền như Bụt sống,
Vừa
nghiêm mà lại tếu như chơi!
Thấy
anh: cuộc sống sướng ai b́?
Vợ
đẹp, con khôn -- trọn nghĩa ngh́.
Nhưng
Phật dạy: đời là biển khổ;
Làm
sao chẳng vướng chút sầu bi!
Anh
mong cho các cháu thành-danh,
Rồi
lại thành-thân, sự-nghiệp thành.
Anh
sợ đường dài đầy bất-trắc:
T́nh
cha -- non Thái -- khó ai tranh!
Anh
lo cho cả kiếp mai sau:
Cửa
Phật nương tu phép nhiệm-màu --
Không
chỉ gia-đ́nh mà xă-hội,
Đồng-bào
đạo-hữu hưởng cùng nhau*.
Thôi,
anh! Chừng đó đă là nhiều!
Quyến-thuộc
thân-bằng rất mến yêu,
Cầu-nguyện
cho anh: nơi cơi phúc
Hương-hồn
anh được sớm tiêu-diêu...
Thanh-Thanh
LÊ
XUÂN NHUẬN
Fairfield, 4-11/12/1999
*Ông Đặng Trần Thành đă lập một Chùa Phật-Giáo tại Fairfield.