ĐĂI CÁT T̀M VÀNG

 

 

Đời, nếu làm bằng những xấu-xa,

Th́ Đời càng tốt đẹp cho ta,

Như đêm đen-tối làm tăng sáng

Cho ánh sao cao sáng chói ḷa.

 

Là miếng cao-lương buổi khó-nghèo,

Dù sao -- Đời vẫn đáng ta yêu;

Dù trong chốc-lát, trong giây-phút:

Càng hiếm bao nhiêu, quư bấy nhiêu.

 

Ta, kẻ yêu Đời, rất thủy-chung,

Biết cười hoan-hỷ trút lao-lung,

Biết vồn-vập đón từng ly-tư

Những đặc-ân ghi tận đáy Ḷng.

 

Ít-ỏi, c̣n hơn không mảy-may!

Dễ-dàng hương-vị để nồng-say;

Thô-sơ huyễn-mộng mà ôm-ấp;

Chỉ thoáng ân-t́nh đă ngất-ngây.

 

Một tiếng lành êm dịu nhẹ lời;

Một cười tươi-tắn tự-nhiên môi;

Một vin  siết chặt vai choàng cánh;

Một ngó ngay-hiền trong-suốt ngươi;

 

Một bạn chưa quen đă mến-thân;

Một t́nh thoát vượt vạn quan-san;

Một gịng chữ đẹp trong thư đẹp;

Một phớt hương ḷng của mỹ-nhân;

 

Và lượng ḷng ai sánh hải-hà,

Không làm ǵ hại đến đời ta;

-- Thi-ân không đợi ǵ ân báo --

Là nghĩa -- muôn đời -- nghĩa Vị-Tha.

 

Lả kẻ yêu Đời, dưới nắng-sương,

Thiết-tha ta đăi cát t́m vàng;

Tinh-vi đi lọc từng hơi bụi,

Đúc lại thành Thơ, gửi Bốn Phương.

 

                                THANH-THANH