Cha
mẹ nuôi con bằng trời, bằng bể,
Con
nuôi Cha Mẹ con kể từng ngày.
Lẽ
thường đầy dẫy xưa nay,
Buồn
cho thế thái, ngán thay nhân t́nh
Ơn
dưỡng dục sao đành quên lăng,
Đức
sinh thành chớ mảng thờ ơ...
Công
Cha trời biển, hững hờ ?
Nghĩa
Mẹ sông núi, dại khờ gác bên !
Ơn
cúc dục chớ quên món nợ,
Đức
cù lao phải nhớ khúc nhôi.
Biết
chăng từ thuở chào đời,
Ngày
đêm Cha, Mẹ khôn ngơi một giờ
Con
đau Mẹ bơ phờ lo lắng,
Suốt
năm canh thức trắng v́ con...
Thân
ve ngày một héo hon,
Ngh́n
trùng ân nghĩa con c̣n nhớ không?
Cha
sớm tối ước mong con giỏi,
Để
ganh đua học hỏi tinh tường.
Mai
sau bia đá bảng vàng,
Đẹp
ḷng cha mẹ lại càng vinh thân.
Cha
không quản xa gần bươn chải
Dẫu
cực thân vẫn phải gắng công.
Đến
ngày dựng vợ, gả chồng,
Trăm
cay ngh́n đắng một ḷng v́ con.
TRƯỜNG GIANG