CÔNG CHA NHƯ NÚI
THÁI SƠN
Công
cha như núi Thái Sơn
Câu
thơ ấy thuộc từ thời tấm bé
Nay nhắc lại mà ḷng như ứa lệ.
Đất
nước tôi dâu bể nửa đời người
Tôi lên mười đất nước đă chia đôi
Những bà Mẹ bắc Kỳ ào ạt tới
Kể
từ đó cuộc đời như đổi mới
Nhưng khắp nơi vẫn khói lửa lầm than
Những chàng trai không một tiếng phàn nàn
Vào trận địa như đi vào cuộc sống !
Con
sinh ra chưa kịp xây đắp mộng
Chưa
gặp cha con đă chẳng c̣n cha
Mẹ
dạy con mà nước mắt chan ḥa
Cha yêu mẹ, yêu con, yêu đất nước
V́ phận sự cha quyết không lùi bước
Lấy thân ḿnh để đền nợ non sông.
Con
bây giờ coi như tạm thành công
Có
dân chủ có tự do phát biểu
Nhưng
nhiều lúc ḷng con như chợt hiểu
Mẹ tại sao bỏ nước chạy sang đây !
Cha
làm sao mất giữa tuổi thơ ngây
Nghe con hỏi ḷng Mẹ đau như cắt
Con yêu ạ, giá tự do tuy đắt
Không tự do ta chẳng thể là người
Ngày
Của Cha, cháu nhỏ đẹp môi cười
Mẹ sung sướng v́ chúng ta được sống
Chữ dân chủ với cha là giấc mộng
Con viết vào bài vị để thờ cha.
HuỆ
Thu