CHÂN LƯ
Thuở
xưa ...
Ngày
xưa ...
Bác
học Bruno
Bước
lên giàn hỏa thiêu
Hồn
nhiên như dạo phố.
Quay
mặt nói với lũ người cuồng nộ,
Quả
đất vẫn tṛn, sau trước niềm tin
Dù
thân này – cát bụi tro than.
Lũ
cuồng tín nhất định quả đất vuông
Ông
thánh, ông thần phán dạy .
Kẻ
nào nói khác đi – quân càn quấy
Tội
đồ giữa hỏa thiêu
Ngàn
năm sau
Trí
tuệ con người, hào quang ngời reo
Bay
lên tận mặt trăng
Nh́n
xuống
Quả
đất chúng ta tṛn – bong bóng
Màu
xanh thực vật, mát dịu dung nhan.
Thế
kỷ Hai Mươi đang đếm bước cuối
cùng
có
những kẻ c̣n tôn thờ cuồng tín
truy
chụp anh em – người dị đồng ư
kiến
gieo
rắc hận thù giữa tai họa đau thương
Những
thằng ngu – ba hoa chuyện văn chương
những
bọn khùng điên, đ̣i làm lịch sử
kẻ
thất học, mơ giấc mơ lănh tụ
quân
thần nằm chết
lớp
bùn đen
Chân
lư Bruno – chân lư người hiền
rừng
rực hỏa thiêu
nghênh
ngang sự thật
ngày
nay
con
người tung hô, xuyên tạc
trắng
đổi đen, xanh đổi đỏ vàng...
nhục
nhă thay, ôi kẻ loạn cuồng!
DIÊN NGHỊ