Sau Hiệp-Định Paris năm 1971, chậm nhất là kể từ sau “Mùa Hè Đỏ Lửa” năm 1972, các vụ “Bàn Thờ Phật Xuống Đường” cũng như “Tổng-Công-Kích Tết Mậu-Thân đă là chuyện cũ, đă lùi vào dĩ-văng rồi.

Các ván cờ đó đă được các bên tham-dự xóa hết rồi.

Hệ-quả có chăng là sau vụBàn Thờ Phật Xuống Đường” năm 1966 th́ Nhóm “Phật-Tử Tranh-Đấu” đă không c̣n “tranh-đấu” nữa; và sau vụ VCTổng-Công-Kích Tết Mậu-Thân” năm 1968 và Mùa Hè Đỏ Lửa”  năm 1972 th́ tinh-thần chống-Cộng của Dân và Quân Miền Nam đă lên cao hơn.

Cho nên Biến-Động Miền Trung là chuyện đă xưa rồi.

Mới nhất, gian-xảo nhất, và nham-hiểm nhất, là chuyện Biến-Loạn Miền Trung.

Trên bàn cờ thời-sự Miền Nam Việt-Nam, vào giai-đoạn cuối-cùng của lịch-sử Việt-Nam Cộng-Ḥa, chỉ c̣n có một ván cờ mớichung-kết và chung-quyết:

Đối-thủ chính bên phía đối-lập với Chính-Quyền là các Nhóm “Giáo-Dân Tranh Đấu”, do đại-khối hơn 300 linh-mục trong “Phong Trào Chống Tham Nhũng” và cả đám linh-mục cộng-sản nằm vùng, tay sai và thân-Cộng, “lănh-đạo tinh-thầnKitô-Giáo Việt-Nam, đứng ra thao-túng t́nh-h́nh.

Ở trên đầu và sau lưng họ là Ṭa Thánh La-Mă với đích-thân Giáo-Hoàng Phaolô VI cùng với hàng chục quốc-gia chư-hầu của Vương-Quốc Vatican.

Thế đánh cạn-tàu ráo-máng của nội-thù đă chiếu bí Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu, trực-tiếp mở đường cho ngoại-địch hạ gục đối-thủ trong nước cờ kết-thúc giữa Bắc-Việt Xâm-Lược với Việt-Nam Cộng-Ḥa.