Hai nhà-báo Mỹ phỏng-vấn

Chủ-Tịch Hội Phụ-Nữ Giải-Phóng VC

 

 

SÁNG ngày 24-4-1979, lúc tôi đang lo thu-xếp đồ-dùng cá-nhân để mang từ buồng “cách ly” ra tập-trung chờ lệnh trước sân, dấu-hiệu của việc chuyển trại (lần đó từ Trại “An Điềm” lên Trại “Đồng Mộ”), tôi thấy anh Khiếu Hữu Phẩm, người ở Đội khác, lâu nay không thể quan-hệ với nhau, có vẻ như muốn kiếm cách để đến gần tôi.

*

Phẩm gợi cho tôi nhớ lại một chuyện không vui xảy ra cho anh, trong vụ hai nhà-báo Mỹ phỏng-vấn Phan Thị Châu-Liên, Chủ-Tịch “Hội Liên-Hiệp Phụ-Nữ Giải-Phóng” của “Mặt Trận Dân-Tộc Giải-Phóng Miền Nam” tại Tỉnh Quảng+Đà.

 

*

BÁO Mỹ săn t́m những tin giật gân là chuyện thông-thường, kể cả lặn-lội vào rừng bất-chấp đạn+bom; huống ǵ, Phan Thị Châu-Liên lại ở ngay giữa Thị-Xă Đà-Nẵng, tiện việc vô cùng. 

 

Mặc dù thị đă bị bắt, tổ-chức của thị đă bị Đặc-Cảnh phá vỡ, Việt-Cộng chỉ c̣n lén-lút tới+lui để giữ liên-lạc với đường dây cũ mà thôi; nhưng, cũng như Việt-Cộng, các nhà-báo Mỹ đă nhắm vào thị v́ thị là cháu của nhà cách-mạng Quốc-Gia lăo-thành Phan Châu Trinh, đồng-thời thị cũng là cháu của Nguyễn Thị B́nh, Trưởng Ban Ngoại-Giao (tức là Ngoại-Trưởng) của cái gọi là “Chính-Phủ Lâm-Thời Cộng-Ḥa Miền Nam Việt-Nam”.

 


Điều đáng nói là, ngoài phần phỏng-vấn chính-trị, bài báo đăng lên ở Mỹ đă nêu thêm phần Phan Thị Châu-Liên tố-cáo Đặc-Cảnh Thị-Xă Đà-Nẵng đă “làm tiền” thị trong vụ Nguyễn Thị Thu-An.  Theo bài báo ấy, Đặc-Cảnh sở-tại đă bắt Thu-An, con-gái của thị, v́ tội tuyên-truyền cho đối-phương; sau đó, đă đ̣i hối-lộ.  Thị phải tốn tiền Thu-An mới được thả ra.

 

Chuyện đó xảy ra trước khi tôi đến Vùng này, nhưng báo đă đăng, nên tôi phải cho điều-tra. 

Kết-quả sơ-khởi được biết như sau:

 

Thu-An bị tạm-giam tại Trung-Tâm Thẩm-Vấn địa-phương. 

Tại đây, Đại-Úy Khiếu Hữu Phẩm là Trung-Tâm-Trưởng, và Đại-Úy Khiếu Hữu Pháp, em Phẩm, là Trưởng Ban Chấp-Cung. 

 

Hai anh+em có quen tên Nguyễn Văn Du, tự xưng tốt-nghiệp Quốc-Gia Hành-Chánh, đang chờ Nghị-Định bổ làm một Phó Quận-Trưởng hay Phó Trưởng-Ty đâu đây. 

 

Du nghe biết chuyện Thu-An, đến gặp Phan Thị Châu-Liên, gợi ư chạy-chọt cho con khỏi bị tra-tấn và được sớm về. 

 

Để tỏ rằng ḿnh quả thật nằm trong hệ-thống làm tiền, gă chỉ nhận trước một số tiền nhỏ, nói là để giúp chuyển thư vào+ra, một việc bị cấm suốt trong thời-gian hỏi cung. 

 

Châu-Liên viết thư thăm con, trao Du; gă đi một lát rồi mang về thư hồi-âm của chính Thu-An. 

Gă lấy một số nhiều hơn, nói là để mời Phẩm & Pháp đi ăn, hầu dễ nhập-đề xin trả tự-do cho Thu-An. 

Sau đó, gă nói phải tốn một trăm ngàn đồng, trao ngay sau khi cô gái được tha. 

Và hai ngày sau, Thu-An về nhà.  Mọi việc diễn ra đúng y theo lời tŕnh-bày sắp xếp của Du.

 

Bây giờ Châu-Liên than phiền là con của thị đă bị bắt oan, chứ không hoạt-động ǵ cho đối-phương.

 

TRONG lúc chờ-đợi kiểm-chứng, tôi đă kư lệnh phạt  Phẩm và Pháp, v́ đă cho phép nghi-can nhận và gửi thư vào+ra, trong lúc việc đó bị cấm. 

Đó là biện-pháp tối-thiểu và cấp-thời, để tạm xoa dịu dư-luận, v́ nội-vụ đă được đăng báo nước ngoài. 

 

Sau đó, tiếp-tục truy-lục hồ-sơ, mới thấy là Phẩm & Pháp quả thật đă không vi-phạm nội-quy Trung-Tâm.

 

 *


Nguyên Pḥng Tác-Vụ của Sở Đặc-Cảnh Thị-Xă Đà-Nẵng đă thuyết-phục được Thu-An hợp-tác, bí-mật theo-dơi những kẻ lạ mặt thỉnh-thoảng lén-lút đến gặp Châu-Liên, để giúp ngăn-chận, hầu tránh phiền-phức có hại cho mẹ ḿnh.  Trong lúc chờ-đợi hoàn-tất thủ-tục tuyển-dụng mật-báo-viên và giấy-tờ phóng-thích nghi-can, Thu-An được phép nhận và gửi thư cho gia-đ́nh.

 

Đó là thời-điểm tên Du đứng ra làm trung-gian.

 

C̣n chuyện hối-lộ th́ Phẩm và Pháp không hề biết ǵ, không hề đi ăn với Du, không hề nghe gă đề-cập việc xin phóng-thích cho Thu-An.

Quyết-định thế nào là do bên Pḥng Tác-Vụ đề-nghị và Sở Đặc-Cảnh ban-hành.

 

CUỐI cùng, tôi cho mời Nguyễn Văn Du.

 

Tôi hỏi gă; và gă thú-nhận là đă tự-ư làm liều, kết-quả phù-hợp với lời hứa ẩu là do gặp may mà thôi, chứ không móc ngoặc với viên-chức nào.

 

Thế nhưng, khi tôi cho mời Phan Thị Châu-Liên đến lập hồ-sơ để khởi-tố tên Du th́ thị khước-từ.

Đó là thủ-đoạn cộng-sản, chỉ cốt bôi xấu hàng-ngũ Quốc-Gia, chứ không quan-tâm việc phạt kẻ gian và bạch-hóa cho các người bị hàm-oan.

 

*

VỀ phần Phẩm & Pháp, thế nào hai anh cũng đă bất-b́nh về tôi. 

Sau cuộc “đổi đời”, nhất là trong trại “cải-tạo”, bất-cứ người nào cũng có thể bất-thần đấu+tố ḿnh về chuyện này/chuyện kia, huống-hồ có người đă từng giận ḿnh. 

Bởi thế, hôm nay thấy anh như muốn kiếm cách để đến gần tôi, tôi đă nghĩ là ít nhất anh cũng nói lên đôi lời trách-móc về chuyện ngày xưa... cho đỡ ức ḷng.

*

Vậy mà, anh đă giả-vờ có việc vô-t́nh đi ngang qua tôi, nói khống giữa trời:

 Xin ông tin rằng anh+em chúng tôi bao giờ dù sao cũng vẫn xem ông là một đàn-anh đáng kính như tự thuở nào.

 


LỜI nói của Khiếu Hữu Phẩm là một trong những an-ủi lớn-lao mà tôi nhận được, để nhờ đó mà hy-vọng và tin-tưởng vào T́nh Người vẫn c̣n cao-đẹp, trong hơn mười hai năm trời tôi bị đày-đọa dưới chế-độ lao-tù của Việt-Cộng phi-nhân.

 

 

LÊ XUÂN NHUẬN  

             (trong cuốn hồi-kí “Cảnh-Sát-Hóa”)