ÁM-ẢNH

 

 

Có một bọn người, không ai biết tên,

cũng chẳng biết thuộc cơ-quan nào cả

(mảnh khăn đen mặt chúng đă che lên,

và bảng số sau xe mang số giả)

không hẳn ám-mờ, không hẳn công-nhiên,

chẳng gấp-gáp cũng vội-vàng hối-hả...

 

Một tối mùa đông, một sáng mùa xuân,

cuối ngơ hẹp cũng như đầu phố rộng:

trong gia-đ́nh đang ấm-cúng quây-quần?

ngoài xă-hội đang cần-cù hoạt-động?

− Là kẻ thù của tất cả lương-dân,

chúng nó đến giữa đời gieo ác-mộng...

 

Mỗi một người chồng, mỗi một người cha,

lặng-lẽ bước trước sâu ng̣m họng súng

(tội không làm cũng nhận dưới đ̣n tra,

án chẳng xử cũng thi-hành sát đúng!)

sống một kiếp tù không mái nhà pha,

xương thịt rữa một xó nào rẻ-rúng...

 

Vác-Xô-Vuy, Buy-Đa-Pét, Quỳnh-Lưu...

thiên-hạ nói đến uy-quyền Các-Mác;

song ngàn xưa, khơi mạch suối ai-ưu

đă có Nê-Rông, Tần-Vương bạo-ác.

Nhưng Lư-Thoa, với Mạnh-Đức Tư-Cưu

c̣n được ngàn sau tham uyên, khảo bác...

 

Th́ làm sao con có thể dưng-sơ

khi vẫn thấy chuyện độc-tài chuyên-chế?

v́ Lát-Sa Phật-hóa tự bao giờ

cũng mắc nạn bởi tham-tàn hạ-thế!

− Xin nguyện trọn đời giữ trắng hồn thơ

để được xứng làm con cưng Thượng-Đế.

 

                                      THANH-THANH

                                              Huế, tháng 5-1960