TỬ-THƯƠNG
Tối
hôm
nay Thượng-Đế
đến thăm
ḿnh,
ngồi
ghé xuống
một bên giường
bệnh-viện.
Ḿnh
dụi mắt
ngó Người
Cha Phước-Thiện,
rồi
ôm chầm mà
khóc nấc
trong tay.
Từ
bao lâu ḿnh
đợi phút
giây này
nên
níu chặt vai
Người mà
kể-lể:
Nếu
số-mạng
là do Người
đặt-để,
th́
ḿnh xin nhận
lấy, rất
hồn-nhiên.
Nhưng
nhân-gian là
gốc cội
ưu-phiền,
ḿnh
vẫn thấy
sau lưng
nhiều trái+ngụy.
Dù
bữa đó
giữa sa-trường
ngă quỵ
(mảnh
đạn thù
đă cản bước
chinh-nhân,
trở
về đây
trong xó xép giam
thân)
thương-tích
nhỏ vẫn
hứa phần
chóng khỏi.
Ḿnh
tĩnh-dưỡng
mà tâm-thần
mệt-mỏi;
ḿnh
nghỉ-ngơi
mà thể-xác
suy-ṃn;
v́,
sau khi ḿnh chí
lớn chưa
tṛn,
những
sự thật
đă vội-vàng
xảy đến.
Ôi
giọt lệ
của
những người
quư-mến
khi
nghe tin ḿnh
gục
xuống bên
đường,
không
chảy ra nhưng
ứ-đọng
niềm thương
trong
giọng nói
bỗng
nghẹn-ngào
ấm-ức!
Ôi
vẻ mặt
cố làm ra oán-tức
(nhưng
trong ḷng
thầm
khấp-khởi
mang ơn)
lũ
nghịch-cừu
− nhân lúc
quấy giang-sơn,
đă
hại ḿnh
− của dăm
tên
thủ-hạ
đang
ngấp-nghé
được
quyền chuyên
tác-họa
(nếu
vắng ḿnh trên
đốc
kiếm huy-binh)!
Mầm
ăn-năn
cứ gặm
nhấm tim ḿnh
v́
đă quá tin
chờ nơi
Thượng-Đế.
Nếu
biết trước
cuộc đời
là ấy
thế,
ḿnh
đă yêu
bạn tốt
nhiệt-thành hơn,
và
đă không nâng-đỡ
kẻ vong-ơn!
Đêm
một
trắng đă
có người
bạc tóc,
huống
đă bao đêm
ḿnh đau năo-óc!
Tối
hôm nay hay
một sáng hôm
nao,
dẫu
phải theo Thượng-Đế
đến phương
nào,
ḿnh
cũng vẫn
gào vào tai Chí-Thánh:
Nhân-Loại
khổ mà không
lo chống+tránh
c̣n
tự gây thêm
để
tự đọa-đày!
Đâu
thiêng-linh
quyền-phép
Đấng
Cao-Dày?
hay
Thượng-Đế
cũng hư-h́nh,
ảo-giác?
Thượng-Đế
lặng im,
mắt nh́n hướng
khác,
nhưng
trên trán Người
thoáng nếp da
nhăn.
Ḿnh
bỗng vui buông
thả hết
sầu-căn,
hóa bóng tối nhập vào ḷng bóng tối.
THANH-THANH
Văn
Nghệ
Tiền Phong
số 66,
ngày 08-9-1960