TẠ Đ̀NH ĐỀ


CÓ thể nói: không có cán-bộ, đảng-viên, bộ-đội, hay thường-dân nào sống dưới chế-độ Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Ḥa (cộng-sản Bắc-Việt) mà không nghe tên của Tạ Đ́nh Đề, một nhân-vật phi-thường của cộng-sản Việt-Nam.
Họ Tạ phi-thường ở điểm không ai biết gă-ta là đảng-viên cấp nào mà ngay đến uy-quyền của đại-tướng Vơ Nguyên Giáp cũng c̣n bị gă-ta coi khinh; phi-thường ở điểm gă-ta đă đi vào truyền-thuyết, huyền-thoại "nhân dân" (theo huyền-thoại ấy th́ gă-ta là một con người đại-tài, chỉ thua Hồ Chí Minh một bậc mà thôi!); và phi-thường ở điểm gă-ta đă được "toàn đảng, toàn quân, toàn dân" (ngoại-trừ một ít phần-tử lănh đạo Trung-Ương Đảng, sau khi Hồ Chí Minh chết rồi) yêu thương, kính trọng, và bênh-vực tận-t́nh...
Không ai biết, và cũng không ai nghĩ đến việc t́m hiểu xem, Tạ Đ́nh Đề là con-cái nhà ai, quê-quán ở đâu, thuở nhỏ như thế nào, hiện có vợ+con thân-thích ǵ không.
Tạ Đ́nh Đề là một con người không có quá-khứ rơ-ràng.
Sự xuất-hiện và hiện-hữu của gă-ta chỉ th́nh-ĺnh khởi đầu bằng một cuộc đấu-trí công-khai-mà-bí-mật giữa hai nhân-vật nửa-hiện-thực nửa-hư-cấu của cộng-sản Việt-Nam: Hồ Chí Minh và Tạ Đ́nh Đề.
                    *
Dạo ấy, sau Hiệp Định Genève 1954, t́nh-h́nh Việt-Nam đổi khác rơ-ràng.  Sông Bến-Hai ở vĩ-tuyến thứ 17 trở thành giới-tuyến ngăn đôi hai Miền: ở Miền Bắc th́ cộng-sản dời Trung-Ương Đảng và bộ máy Nhà-Nước từ rừng sâu về Hà-Nội, trong khi ở Miền Nam th́ phe Quốc-Gia đặt thủ-đô tại Sài-G̣n.
Hồ Chí Minh, vừa là Chủ-Tịch Đảng, vừa là Chủ-Tịch Nước, chiếm-ngụ Phủ Chủ-Tịch là việc đương-nhiên.  Và lẽ dĩ-nhiên chỗ làm việc và chỗ ở của Hồ Chí Minh được nhiều cán-bộ an-ninh bảo-vệ từ lớp trong ra lớp ngoài .
Cộng-sản Việt-Nam có một thành-phố lớn, cố-đô Thăng-Long, để làm thủ-đô, hầu hănh-diện với hoàn-cầu.  Thành-quả ấy không phải chỉ là do công của cộng-sản Việt-Nam (do chúng bịp-bợm cướp quyền lănh-đạo đồng-bào yêu nước), mà c̣n là của cả khối cộng-sản quốc-tế, chủ chốt là Liên-Bang Xô-Viết và cộng-sản Trung-Hoa .
Nh́n qua Thế-Giới Tự-Do, cộng-sản thấy rơ vai tṛ của Pháp đă được Hoa-Kỳ thay thế; nhưng chúng cố ư bưng-bít không cho dân-nhân hiểu được sự khác-biệt giữa Pháp và Hoa-Kỳ.  Pháp th́ vẫn c̣n nuôi mộng tái-lập nền đô-hộ tại cựu thuộc-địa Việt-Nam, trong lúc Hoa-Kỳ giúp cho mọi nước nhược-tiểu trong đó có Việt-Nam thoát ra khỏi ách nô-lệ của cả đế-quốc tư-bản lẫn Liên-Xô . 
Cộng-sản lợi-dụng tinh-thần ái-quốc của toàn-dân vốn căm-thù ngoại-nhân xâm-lăng, để lèo-lái mọi người tiếp-tục bước vào cuộc "Kháng-Chiến 2" (chống Mỹ).
Và chúng cũng thừa biết rơ khả-năng to lớn của Hoa-Kỳ, đặc-biệt về mặt t́nh-báo, mà cơ-quan được xem là chủ-mưu mọi cuộc chính-biến khắp nơi trên thế-giới, là CIA, th́ từ người già cho đến trẻ con đều được cộng-sản Việt-Nam tuyên-truyền huấn-luyện để đề-pḥng, khám-phá, và triệt-tiêu .
Chính từ bối-cảnh lịch-sử đó mà nhân-vật Tạ Đ́nh Đề xuất-hiện (hay được cấu-thành?).
                    *
VÀO một buổi trưa đẹp trời kia, không nắng rát nóng bức, cũng không băo táp lạnh cóng như khí-hậu tại Miền Bắc vẫn thường thay đổi luôn, Hồ Chí Minh gặp được một hôm ít việc, rời pḥng-giấy về pḥng-ăn sớm hơn mọi ngày .
Một trong bốn tay hầu-cận mà "Bác" đặt tên cho là Kháng, Chiến, Thành, Công, vội-vàng chạy lên, chạy xuống, bưng dọn và chầu chực cho "Bác" dùng cơm trưa .
Th́nh-ĺnh Hồ Chí Minh hất hàm:
-- Cho Bác xin thêm một cái bát và một đôi đũa nữa!
Thỉnh-thoảng Hồ Chí Minh có đăi cơm người-này kẻ-kia, nhưng thường th́ "Bác" có báo cho các cần-vụ biết trước để tiện chuẩn-bị sẵn-sàng. Lần này th́ tay hầu-cận ngạc-nhiên:
-- Thưa Bác, hôm nay Bác có khách à?
Hồ Chí Minh gật gật đầu, ra vẻ khoái chí:
-- Có chứ!
Tay hầu-cận cảm thấy có cái ǵ khác thường.
Nếu "Bác" không dặn ở nhà, dù quên hay cố-ư, th́ các đồng-chí ở trên văn-pḥng cũng vẫn báo tin cho dưới bếp biết, mỗi khi thấy có khách nào từ xa đến thăm mà chuyện-tṛ măi đến gần giờ tạm nghỉ trưa, để họ chuẩn-bị làm tốt nhiệm-vụ nếu "Bác" bất-thần mời khách ăn cơm.
Vốn "Bác" thường nói chuyện-này chuyện-nọ với các tay hầu-cận trong lúc chỉ có riêng "Bác" với bọn họ mà thôi, nên bọn họ đă có thói quen, trong "t́nh đồng-chí bác+cháu" với nhau, đề-cập với "Bác" bất-cứ vấn đề ǵ .
Tay hầu-cận đem bát+đũa lên, hỏi thêm:
-- Thưa Bác, khách hôm nay là ai, sao chưa tới nơi ?
Hồ Chí Minh nh́n thẳng vào mắt tay hầu-cận, tủm-tỉm cười:
-- Khách đă đến từ lâu rồi mà các chú không biết nên không đón tiếp mời vào đấy thôi!
Gă cán-bộ thân-tín ngơ-ngác nh́n "Bác", chưa hiểu ư "Bác" nói ǵ. Hồ Chí Minh cũng thường nói đùa với các đồng-chí xung quanh, nhưng lần này th́ đă bảo đem thêm bát+đũa lên, và "Bác" vẫn chưa bắt đầu ăn, th́ rơ-ràng là "Bác" c̣n đợi người khách ấy mà.  Nhưng tay hầu-cận th́ đă chạy-ra chạy-vào, ḍm-trước ngó-sau, dụi mắt nhiều lần, song có thấy ai đâu mà "Bác" bảo là khách đă đến từ lâu rồi!
Hiểu rơ ư-nghĩ và tâm-trạng của gă "đồng-chí" phục-vụ ḿnh, Hồ Chí Minh quay đầu hướng mắt về phía buồng ngủ, nói lớn tiếng:
-- Xin mời anh Tạ Đ́nh Đề vào ăn cơm trưa với tôi!
Tay hầu-cận ngạc-nhiên vô cùng.
Cái tên mới nghe lần đầu, mà theo hướng nh́n của Hồ Chí Minh th́ người ấy đang có mặt ở phía buồng ngủ của "Bác", song không phải ở trong pḥng, mà là... ở trên mái nhà.  Tay hầu-cận trực phiên hôm ấy, dù là Kháng, là Chiến, là Thành, hay là Công, cũng bỗng cảm thấy lạnh toát cả người .
Hầu-cận là lo cho "Bác" mọi mặt về cá-nhân "Bác", nhất là an-ninh, tức là mạng sống của "Bác".  Cứ như thái-độ, cử-chỉ và lời nói của Hồ Chí Minh vừa rồi th́ quả thật có một tên Tạ Đ́nh Đề nào đó đă lọt vào được bên trong khu-vực cấm-địa này rồi .
Nh́n thấy viên hầu-cận tái nét mặt và bắt đầu run sợ v́ đă không chu-toàn trách-nhiệm của ḿnh, "Bác" nhỏ-nhẹ nói:
-- Người này tài t́nh lắm, các chú không đối-phó nổi đâu .  Để Bác lo cho!
Xong, Hồ Chí Minh quay đầu và hướng mắt về phía nhà bếp, phía trên mái bếp, nói lớn tiếng:
-- Tôi mời anh vào pḥng ăn, sao anh lại chuyền sang nóc nhà bếp?
Giọng nói của "Bác" đầy trách-móc, nhưng thân-mật, vừa kẻ-cả vừa tha-thứ.  "Bác" vẫn ngồi yên bên bàn-ăn, trong pḥng-ăn.  Dù pḥng-ăn có hai cửa ra vào và hai cửa sổ, nhưng trần pḥng và các bức tường che khuất các pḥng khác, làm sao mà "Bác" thấy được người nào ở trên nóc bếp, mái nhà?
Tay hầu-cận ư-thức rơ nhiệm-vụ của ḿnh, theo phản-xạ tự-nhiên, vừa rút súng-lục ra khỏi bao, vừa chạy đến cầm ống-nghe của máy điện-thoại định gọi báo động, th́ Hồ Chí Minh đă ra hiệu gác máy, cất súng.
Tay hầu-cận tuân theo, nhưng vẫn ở trong tư-thế sẵn-sàng ra tay . Gă-ta vừa vểnh tai lắng nghe động-tĩnh bên ngoài, vừa chú mục nh́n "Bác".  Hồ Chí Minh vẫn b́nh-tĩnh ngồi yên trên ghế, và từ-từ xoay nửa người cùng hướng mắt về phía pḥng-khách, vừa nh́n xuyên qua mái-đúc vách-xây, vừa dơng-dạc nói:
-- Đấy, anh lại phi-thân đến bên trên pḥng khách rồi .  Tôi thành thật khen anh đại-tài!  Trung-tâm sinh-hoạt của tôi được canh gác kỹ- lưỡng; trụ-sở gồm nhiều khu, dăy, tầng, pḥng; thế mà anh đă lọt vào được rồi, ngay giữa ban ngày, và măi cho đến phút này vẫn chưa bị lộ...  Nhưng anh không qua mặt tôi được đâu; tôi đă thấy hết hành tung của anh rồi!
Tay hầu-cận càng cảm thấy ớn lạnh khắp người .
Gă-ta tuy là cần-vụ, nhưng mà là cần-vụ ngoại-hạng, v́ phục-vụ "Bác" là một nấc thang cao nhất trong giới cần-vụ, có dịp gần-gũi, nghe biết nhiều điều bí-mật về Đảng và "Bác".  Gă-ta đă nghe được chuyện một số văn-nghệ-sĩ có khuynh-hướng thân nhóm Nhân-Văn Giai-Phẩm phê-b́nh Đông Ky-Sốt (Don Quichotte, nhân-vật chính trong tác-phẩm nổi tiếng của Cervantès) - khuôn-mẫu của "AQ chính-truyện" và "Chí Phèo" -- là một loại anh-hùng "rơm" điển-h́nh của thế-giới loài người, mà "Bác" th́ trong những lúc nói chuyện cũng như trong cuốn tiểu-sử mà "Bác" tự viết để tự đề-cao ḿnh th́ lại tôn-vinh Đông Ky-Sốt là hiệp-sĩ!
Tay hầu-cận bỗng thoáng có một ư nghĩ bất-thường:  Phải chăng lâu nay "Bác" vẫn có mặc-cảm c̣n thua kém "hiệp-sĩ" Đông Ky-Sốt ở mặt nào đó, dồn nén và căng thẳng măi, nên đến hôm nay th́ đă lên cơn?  Hoặc là "Bác" tưởng-tượng ra một nhân-vật xuất-quỷ nhập-thần để đấu tài với "Bác" và để "Bác" tự cho ḿnh thắng, cũng như "hiệp-sĩ" của "Bác" cứ mỗi lần bị người-ta nện cho một trận nhừ-tử th́ lại triết-lư trong óc rằng "mày đánh tao tức là mày đánh cha mày đấy!" rồi tự thỏa-măn với cái ư nghĩ đinh-ninh rằng cha của kẻ thù đă bị đánh nhừ đ̣n rồi!  Hoặc là "Bác" đă gây nên quá nhiều chết-chóc oan-khiên cho người vô-tội, nên vong-hồn của kẻ bạc-mệnh nào đó đă hiện-h́nh thành ma-quỷ, hôm nay bắt đầu xâm-nhập quấy rối thần-kinh năo-bộ của con cáo hồ-ly-tinh này chăng!
Nghĩ đến đó, nước mắt tự-nhiên ứa trào ra hai khóe mắt của tay hầu-cận.
Gă-ta thương "Bác" th́ nhiều, nhưng cái thương ấy chỉ là thương-hại mà thôi, c̣n th́ gă-ta tự thương thân ḿnh nhiều hơn, v́ "Bác" mà điên th́ rất có thể là "Bác" sẽ giết chết gă-ta trong nháy mắt, tất-nhiên là do ma-lực xui khiến của yêu-quỷ mà thôi; và như thế th́ thật là oan-uổng vô cùng cho một kiếp người tận-tụy hy-sinh v́ "Bác", v́ Đảng, từ bao lâu nay ...

Thế nhưng, ơ ḱa, một gă tráng-niên khỏe mạnh nhanh-nhẹn đă bỗng nhảy xoẹt một cái từ trên mái lầu xuống sân, rồi lẹ-làng phóng ngay vào trong pḥng-khách, xông tuốt vào trong pḥng-ăn, đứng ngay trước mặt Chủ-Tịch Hồ Chí Minh.  Hành động của vị khách lạ thoăn-thoắt như máy, tay hầu-cận chỉ có đứng sững mà nh́n chứ không c̣n biết phản-ứng ra sao .
Hồ Chí Minh và vị khách trẻ yên lặng nh́n nhau, vừa nhận-diện vừa quan-sát đánh giá bản-lĩnh của nhau .  Già Hồ lên tiếng trước:
-- Chào anh Tạ Đ́nh Đề!  Trông anh già-dặn hơn trước nhiều, song có phần gầy+đen hơn lúc mới ra trường!
Vị khách, trong bộ đồng-phục phổ-quát của một đảng-viên đảng cộng-sản Việt-Nam, nghiêng đầu chào "Bác" và bắt đầu bằng một câu hỏi:
-- Chủ-tịch Hồ Chí Minh có nghĩ rằng, nếu tôi muốn, th́ dù Chủ-Tịch có báo-động và huy-động toàn-lực bảo-vệ để truy bắt tôi, tôi vẫn có thể thoát khỏi nơi đây và lẩn vào bí-mật lại như thường được không?
Hồ Chí Minh không trả lời thẳng vào câu hỏi ấy, mà lại đặt lại một câu hỏi khác:
-- Anh Đề có nghĩ rằng, tuy anh đứng trước mặt tôi, nhưng anh có muốn th́ anh cũng không thể nào động vào người tôi được không?
Hai người không ai trả lời ai; rồi Hồ Chí Minh đứng dậy; rồi cả hai bước đến gần nhau, ôm nhau hôn, hôn bên này, hôn bên kia, theo kiểu cộng-sản.  Họ rời nhau ra, nh́n nhau, cười với nhau thật tươi . 
Hồ Chí Minh chỉ ghế, mời Tạ Đ́nh Đề ngồi xuống, bên bàn-ăn. 
Tạ Đ́nh Đề không ngồi liền, đứng thẳng người, chắp hai tay trước bụng, lễ-phép nói:
-- Thưa Bác, trước hết tôi xin bày tỏ ḷng khâm phục của tôi đối với Bác.  Tôi xin nói ngay là kể từ phút đầu tiên mà Bác phát hiện ra tôi, tôi đă thấy ngay là Bác cao tài hơn tôi; đến khi vào đây đứng trước mặt Bác, tự nhiên tôi thấy có một sức mạnh vô h́nh nào đó tự đáy ḷng ḿnh thúc đẩy tôi phải đổi hẳn từ thế thù nghịch sang niềm kính yêu .  Vậy tôi quyết định chấm dứt công tác của địch giao cho, và xin đặt ḿnh dưới quyền sử dụng của Bác, kể từ hôm nay .
Hồ Chí Minh gật đầu, vỗ vai Tạ Đ́nh Đề, ấn gă-ta ngồi xuống ghế:
-- Tôi hiểu, tôi tin anh, và tôi nhận anh là đồng-chí của tôi!
Tạ Đ́nh Đề rút trong người ra một khẩu súng lục tí-hon có gắn một ống hăm-thanh, tháo những viên đạn có đầu sơn đỏ ra, cùng với một ống nḥm, một bản đồ Dinh Chủ-Tịch, một cục thạch-anh (để dùng với máy vô-tuyến truyền-tin), một số giấy-tờ tùy-thân của cán-bộ cao-cấp, một số bạc giấy, v.v... trao cho viên hầu-cận.  Xong, gă-ta tḥ tay vào miệng, móc từ trong kẽ răng ra một viên thuốc độc, đặt lên thành mâm, trước mặt Hồ Chí Minh.  "Bác" nói:
-- Thôi, bây giờ chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

                       *
                    *    *
SAU đây là tóm-lược đại-ư nội-dung câu chuyện của Tạ Đ́nh Đề:
Tạ Đ́nh Đề được cơ-quan T́nh-Báo Trung-Ương của Hoa-Kỳ (CIA) tuyển-mộ sau nhiều giai-đoạn điều-tra thử-thách cam-go .  CIA đưa Tạ Đ́nh Đề đến thụ-huấn tại một trung-tâm đào-tạo điệp-viên tại một nơi bí-mật thuộc lĩnh-thổ Hoa-Kỳ.  Chương-tŕnh học-tập bao gồm những ǵ mà những ai có đọc truyện trinh-thám gián-điệp đều đă biết được hoặc có thể tưởng-tượng thêm.  Điều đáng nói là khóa huấn-luyện của Tạ Đ́nh Đề chỉ dành riêng cho bốn người mà CIA cho là xuất-sắc nhất, gồm có: Tạ Đ́nh Đề của Việt-Nam, Giang Thanh của Trung-Hoa (là người sau này làm vợ bé của Mao Trạch Đông, và là Ủy-Viên Trung-Ương của Đảng Cộng-Sản Trung-Hoa), và hai người khác mà Tạ Đ́nh Đề nói là không thể biết tên cũng như không thể mô-tả h́nh dáng, chỉ trừ khi nào gặp lại th́ chắc-chắn gă-ta sẽ nhận ra ngay .

Điều quan-trọng hơn hết là hai người kia th́ Tạ Đ́nh Đề tin chắc, do khả-năng t́m hiểu cũng như giác-quan thứ sáu của ḿnh, là cũng được CIA giao-phó nhiệm-vụ đặc-biệt nhắm vào Việt-Nam: hoặc là sát-hại Hồ Chí Minh, hoặc là trường-kỳ mai-phục lèo-lái ngầm trong nội-bộ Đảng để thay đổi hẳn đường-lối chính-sách của Đảng Cộng-Sản Việt-Nam sau này .  Mỗi người hoạt-động theo một đường dây riêng.
Tạ Đ́nh Đề kết-luận là gă-ta đă lợi-dụng những tài-liệu học-tập và nghiên-cứu tham-khảo dồi-dào, không bị cắt xén của cơ-quan CIA, kể cả một số báo-cáo của các điệp-viên khác liên-quan đến con người của Hồ Chí Minh, để phác-họa ra trong óc một Hồ Chí Minh khác hẳn với con người mà phe chống Cộng nhận định.
Do đó, gă-ta đă chọn cho ḿnh một giải-pháp dứt-khoát: đợi cho đến khi giáp mặt Hồ Chí Minh, gă-ta sẽ đích-thân trực-tiếp đánh giá con người thật của họ Hồ, và sẽ... hoặc là ra tay trừ-khử, hoặc là...
Tạ Đ́nh Đề quay lại nh́n tay hầu-cận:
-- Không phải "bị" trừ-khử đâu!
-- Mà là tham gia cùng tôi để trừ khử những kẻ thù của nhân dân tiến bộ!
-- Vâng, Bác quả thật là một lănh-tụ đại-tài, xứng đáng là cấp lănh đạo của tôi từ nay cho đến trọn đời .
                    *
Từ đó, Tạ Đ́nh Đề nghiễm-nhiên trở thành vệ-sĩ kiêm cố-vấn cho Hồ Chí Minh, ít nhất th́ cũng là trong lĩnh-vực phản-gián, đối-phó với các âm-mưu kế-hoạch của Hoa-Kỳ qua các hoạt động của cơ-quan t́nh-báo CIA .

Tạ Đ́nh Đề không ngừng chứng-tỏ cho mọi cán-bộ Trung-Ương Đảng thấy rơ tài-năng xuất-chúng của ḿnh.
Tạ Đ́nh Đề bắn súng đại-tài .
Riêng về biệt-tài này, có một lần ngay trong buổi họp của Bộ Chính-Trị Trung-Ương Đảng, gă-ta đă chớp-nhoáng rút súng bắn tắt đóm lửa ở đầu điếu thuốc mà Vơ Nguyên Giáp ngồi ở dăy bàn bên kia đang ngậm hút trên môi .  Thường th́ mỗi khi có ai làm ǵ sai+trái, dù là nhỏ-nhặt, Hồ Chí Minh cũng quở trách; nhưng với việc làm lộng-hành này của Tạ Đ́nh Đề th́ Hồ Chí Minh chỉ cười x̣a, lại c̣n khen là giỏi, khiến không khỏi gây bất-măn trong ḷng một số người .

Có một lần khác, "Bác" và các tay đầu-năo của Đảng Cộng-Sản Việt-Nam đang dự xem một cuộc tŕnh diễn trên sân khấu .  Dở chừng, có một nữ diễn-viên vừa mới bước ra, chưa kịp nói xong câu nói đầu tiên của vai tṛ ḿnh, th́ Tạ Đ́nh Đề đă đứng vụt dậy, rút súng bắn một phát; người nữ-nghệ-sĩ chết ngay tức-th́.  Tạ Đ́nh Đề liền dẫn Hồ Chí Minh, có các Bí-Thư Trung-Ương Đảng cùng theo, bước lên sân khấu .  Tạ Đ́nh Đề khám xét trong người tử-thi, lấy ra một khẩu súng lục tí-hon và một cục thạch-anh giấu trong nịt vú, đưa ra cho "Bác" xem.  Tiếp theo, Tạ Đ́nh Đề cởi tuột quần của người xấu số, kéo dang hai chân ra, chỉ cho "Bác" thấy một cái vết chàm trên háng cô-ta .  Rồi gă-ta lấy trong túi ra một con dao nhỏ, cạo một mảng tóc trên đầu nạn-nhân, để lộ ra và chỉ cho Hồ Chí Minh nh́n thấy mấy nét xăm da mà chính Tạ Đ́nh Đề cũng không biết là h́nh ǵ, chữ ǵ .
Hồ Chí Minh siết chặt tay Tạ Đ́nh Đề, rồi ôm chầm lấy gă-ta mà hôn, hôn bên này, hôn bên kia, theo kiểu cộng-sản, xong nói lớn với mọi người có mặt xung quanh:
-- Tạ Đ́nh Đề đă cứu sống Bác!
Lời "Bác" là chân-lư, mọi người đều tin theọ

Tuy-nhiên, "Bác" hiểu tâm-lư mọi người, muốn biết rơ hơn, nên Hồ Chí Minh giải-thích:
-- Anh Đề đă có báo-cáo cho Bác biết trước; báo-cáo hiện lưu trong hồ-sơ mật trong pḥng làm việc của Bác.
Để Bác tóm-tắt câu chuyện như sau:
V́ cùng học chung một khóa, cùng sinh-hoạt chung, gồm cả bơi-lội, và v́ đàn-bà con-gái phải mặc đồ tắm theo lối Âu-Mỹ, nên anh Đề đă nh́n thấy vết chàm trên háng người nữ điệp-viên CIA này . Đồng-thời, v́ phải thực-tập quan-sát, nhận-xét tỉ-mỉ, nên anh Đề đă để ư nhận thấy có cả một tuần cô-ta tắm mà không để ướt đầu, có khi ngứa không chịu nổi đành phải đưa tay lên găi, nên anh Đề biết là có một sự rách tấy trên lớp da đầu; đến khi học về phương-thức thông-tin, thị-hiệu, gồm có cả những dấu-hiệu kín đáo tạo ra ngay trên cơ-thể của ḿnh, th́ anh Đề mới tin chắc là cô-ta đă xăm da .  Đối-phương thay tên, đổi tuổi, ngụy-tạo lư-lịch, ngoại-h́nh, nên anh Đề không biết trước kẻ thù là ai, làm ǵ, ở đâu .  Nhưng nhờ đă có ở chung với nhau nhiều năm trong trường huấn-luyện, và nhờ kiến-thức, kinh-nghiệm, cũng như linh-tính, nhất là nhờ ḷng yêu nước, nhờ t́nh đồng-chí, anh Đề đă nhận ra được kẻ thù ngay khi cô-ta vừa mới xuất-hiện trên sân-khấu .  Nếu không, th́ với vũ-khí ấy, với tài bắn súng của một điệp-viên CIA, kẻ thù chắc hẳn đă hại được Bác rồi!
Tất cả đều tranh nhau ôm hôn Hồ Chí Minh để mừng "Bác" thoát chết, rồi ôm hôn Tạ Đ́nh Đề để cám ơn vị cứu-tinh đă cứu mạng cho "lănh-tụ vô vàn kính yêu" của ḿnh.


                    *
Thế là Tạ Đ́nh Đề đă trở thành anh-hùng cứu "Bác"; mà cứu "Bác" th́ tức là cứu Đảng, cứu Nước.
Thủ-tướng Phạm Văn Đồng đă nhân danh Nhà-Nước trao tặng Tạ Đ́nh Đề một chiếc xe mô-tô .
Thuở ấy, chỉ có được một chiếc xe-đạp đă là dấu-hiệu của sự cao sang, ăn-nên làm-ra .  Xe mô-tô rất hiếm-có ở Hà-Nội; vả lại các người có nó cũng ít khi dùng, v́ phải tiết-kiệm xăng dầu, và để tỏ ra là ḿnh b́nh dân, không dùng xe sang. 
Đến khi đă có xe mô-tô rồi th́ Tạ Đ́nh Đề, là một nhân-vật ngoại-hạng, đă sử-dụng nó khá thường-xuyên, đến nỗi hễ thấy có người cỡi xe mô-tô, thậm-chí chỉ mới nghe tiếng máy xe mô-tô, là người dân ở Hà-Nội đă đinh-ninh rằng đó là Tạ Đ́nh Đề.
Một hôm nọ, Tạ Đ́nh Đề cỡi xe mô-tô chạy trên một con đường hẹp, có trồng cây cao bóng rợp che mát mái nhà hai bên.  Thường th́ đồng-bào nghe tiếng máy xe mô-tô hoặc xe ô-tô là ai nấy đều tránh sát bên lề, nên Tạ Đ́nh Đề chạy xe khá nhanh, hướng phía đường lớn phóng ra .  Rủi thay, lần ấy ngẫu-nhiên có một chiếc xe ô-tô bộ đội chạy từ đường lớn rẽ vào, mà cũng chạy nhanh, nên vừa vào xong th́ hai xe ấy gặp nhau .
Tiếng thắng rít lên, và tiếng kim-loại đâm sầm vào nhau, khiến mọi người ở gần đấy đều thất-thanh kêu lên: "Trời! Anh Đề!"
Đồng-bào từ hai bên đường ào ra, ai nấy đều lo cho tính-mệnh của gă-ta .  Nhưng chiếc xe mô-tô th́ bị ô-tô cán dẹp, mà Tạ Đ́nh Đề th́ không thấy đâu .
Đợi cho dân-chúng ḍm dưới gầm xe ô-tô, nhớn-nhác nh́n quanh một lát xong, Tạ Đ́nh Đề mới cười to và từ trên một nhánh cây nhảy xuống, hoàn-toàn b́nh-yên.  Gă-ta liền được mọi người ôm hôn, vừa mừng thoát nạn, vừa khen không tiếc lời .
                    *
Ngày 02 tháng 9 năm 1969, Hồ Chí Minh "về với cụ Các Mác và bác Lê Nin".  Tạ Đ́nh Đề mất chỗ dựa, bèn được bố-trí cho làm Cục-Phó Cục Đường-Sắt, đặc-trách Thể-Dục Thể-Thao .
Trong nhiệm-vụ và quyền-hạn của ḿnh, Tạ Đ́nh Đề thu nạp một số thanh-niên vào làm nhân-viên Đường-Sắt, mà thực-tế là để tăng-cường cầu-thủ và nâng cao tài-nghệ của Đội Bóng Đá Trung-Ương: chiếm nhiều giải-nhất, được xếp vào hàng Đội A toàn-quốc, chứ không phục-vụ công-tác chuyên-môn của ngành Hỏa-Xa .  Xen lẫn trong số cầu-thủ ấy có một số có lư-lịch lem-nhem, nên Tạ Đ́nh Đề bị phê-b́nh nhiều lần.
                    *
Năm 1972, t́nh-h́nh có thay đổi lớn.
Biến-cố quan-trọng hàng đầu là Tổng-Thống Hoa-Kỳ Richard Nixon qua Bắc Kinh thăm Mao Trạch Đông, mở đầu một giai đoạn mới trong bang-giao Mỹ--Hoa .
Hoa-Cộng đă xáp đến gần Hoa-Kỳ!
Mỹ--Hoa có nhiều chương-tŕnh kế-hoạch; ngoài những vấn-đề công-khai, hẳn c̣n có những bí-mật: hai bên hợp-tác với nhau, rơ-ràng có hại cho Cộng-Sản Việt-Nam.
Bên Hoa-lục đă có điêp-viên CIA Giang Thanh cầm nắm họ Mao, c̣n tại Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Ḥa th́ sao ...?
Thế là, chiếu theo kiến-nghị của "nhân dân", cán-bộ, công-nhân viên-chức, và bộ-đội, Tạ Đ́nh Đề bị đưa ra trước Ṭa-Án Nhân Dân, v́ phạm các tội sau đây:
- Phá-hoại tài-sản nhân dân, không chịu bảo-quản tài-sản công-cộng, làm hỏng chiếc xe mô-tô của Nhà-Nước và Nhân Dân;
- Xúc-phạm danh dự, uy-tín của các Ủy-viên lănh đạo Đảng cấp Trung-Ương;
- Lạm dụng chức quyền; dung-nạp các phần-tử bất-hảo thuộc thành-phần có thân-nhân di-cư vào Nam, có liên-hệ với một số công-chức, sĩ-quan cao-cấp tại Miền Nam, có người thân can tội bao che cho Biệt-Kích "Ngụy" và giặc lái Mỹ bị "Ta" bắn rơi;
- Làm gián điệp cho CIA mà không khai-báo đầy đủ với cơ-quan chuyên-trách hữu-quan.  Bằng-chứng là, về mặt đối-nội, trước khi giả-vờ khuất-phục và cộng-tác với Hồ Chí Minh, Tạ Đ́nh Đề đă gây ra vô-vàn tội ác đối với Đảng, phá-hoại cơ-sở, sát-hại đảng-viên, trong một thời-gian khá lâu, từ vùng biên-giới đến vùng ven đô Hà-Nội; về mặt đối-ngoại, đă lợi dụng vai tṛ gọi là "trung-lập" của Hồ Chí Minh giữa hai thế-lực Hoa-Cộng và Liên-Xô để thu-thập tin-tức về nội-bộ của hai Đảng cộng-sản "anh+em" ấy hầu cung-cấp cho CIA ...
Buổi sáng hôm đó, thay v́ tuân-hành mật-lệnh của các cấp Ủy, đến dự phiên ṭa để phát-biểu và hô khẩu-hiệu đ̣i-hỏi nghiêm-trị Tạ Đ́nh Đề -- tối đa là án tử-h́nh -- th́ đám đông người thuộc các tầng-lớp dân-chúng thủ đô Hà-Nội và từ các Tỉnh lân-cận kéo về, đă đến tụ-tập đầy nghẹt từ trong ṭa-án ra các ngă đường xung quanh, từ khi trời chưa rạng sáng, với bộ mặt u sầu như khi đi dự đám tang. 
Mặc kệ, cơ-quan tư-pháp vẫn mở phiên ṭa .  Đồng-bào có mặt lúc đầu xôn-xao bàn-tán từng nhóm, từng nơi; về sau đồng loạt công-khai chỉ-trích, lớn tiếng phản đối những lời buộc tội của cán-bộ Công-Tố được máy phóng-thanh phát ra khắp các phố phường, bất-chấp mọi sự hù dọa của Công-An sát-khí đằng đằng.
Đến khi Tạ Đ́nh Đề được phép lên tiếng trước ṭa, mọi người không ai rủ ai đều lặng im hồi-hộp lắng nghe .
-- Nếu Hồ Chủ Tịch vô vàn kính yêu của chúng ta mà vẫn c̣n sống, th́ hẳn là tôi không bị đem ra hành tội nhục nhă như thế này!
Đó là câu nói duy-nhất của Tạ Đ́nh Đề trong phiên ṭa ấy, mà giọng nói của gă-ta th́ hầu như số đông đă quen thuộc nên nhận ra ngay; không những nhận ra tiếng nói mà c̣n nhận ra con người, một nhân-vật vừa "dân-tộc, khoa-học, đại-chúng", vừa cổ-tích dân-gian, một h́nh-ảnh gợi nhớ đến Hồ Chí Minh mà hồi đó đa-số người dân ở Miền Bắc c̣n bị bưng-bít nên xem như thần-thánh, thân-thương như cha già.
Tự-nhiên, tưởng như do một mệnh-lệnh và một quyền-lực thiêng-liêng sai-khiến, mọi người có mặt đều khóc ̣a lên, rồi cùng nhau hô to khẩu-hiệu đả đảo ṭa-án, la hét vang trời, đẩy nhau xông vào trụ-sở pháp đ́nh.  Những người đă vào sẵn trong đó rồi th́ vội nhảy đến công-kênh Tạ Đ́nh Đề lên vai, đập phá bàn ghế, tấn-công các thẩm-phán hữu-quan, khiến các tên này phải lủi ngă sau .  Cuối cùng, Công-An dùng loa phóng-thanh tuyên-bố ṭa đă đ́nh xử, và giải-tán đồng-bào .
Sau đó, không c̣n nghe ai đả động ǵ nữa đến việc xử tội Tạ Đ́nh Đề ...
                    *
TÔI đă nghe được nhiều lần, cả cán-bộ cộng-sản tại-chức lẫn bị bắt v́ tội phản động, kinh-tế, tham-ô, cũng như thường-dân bị bắt v́ xâm-phạm tài-sản xă-hội chủ-nghĩa, hối-lộ, vượt biển, v.v... bị giam chung buồng với tôi, tại Thanh-Liệt (Hà-Nội), Kho Đạn (Chợ-Cồn, Đà-Nẵng), Hội-An, An-Điềm, Đồng-Mộ, Tiên-Lănh, Ḥa-Sơn (Quảng-Nam), v.v... kể về Tạ Đ́nh Đề.  Chuyện của mỗi người có những chi-tiết khác nhau, nhưng tựu-trung các điểm chính-yếu đều y như trên.
Có lần, tại trại Ḥa Sơn -- một trại quy-mô mới lập ở gần Đà-Nẵng -- tôi nghe một số cựu cán-bộ Việt-Cộng tranh-luận với nhau về câu chuyện này .
Một gă cao-niên nói rằng hồi xưa quả có một người tên Tạ Đ́nh Đề, đă được Hồ Chí Minh nhờ cơ-quan OSS (Tiền-thân của cơ-quan CIA) huấn-luyện giùm về t́nh-báo; nhưng về sau chỉ hoạt-động trong khuôn-phép chứ không ngang-tàng như trên.
Có người hỏi lại về người vừa mới phát-biểu th́ biết gă-ấy đă rời hàng-ngũ Việt-Minh từ trước 1954, không biết những ǵ xảy ra về sau .
Lại cũng có người nói là có biết một bảo-vệ-viên thân-tín của Hồ Chí Minh, về sau là Tổng-Cục-Phó Tổng-Cục Thể-Dục Thể-Thao, có những đặc-tính giông-giống nhân-vật mà người ta truyền-tụng, nhưng tên là Tạ Quang Chiến (liên-can trong vụ thủ-tiêu Nguyễn Thị Xuân, vợ hờ của Hồ Chí Minh) chứ không phải là Tạ Đ́nh Đề.  Phải chăng ngoài bọn Kháng+Chiến+Thành+Công c̣n có thêm một tay hầu-cận khác, ngoài Tạ Đ́nh Đề; hay là Chiến cũng là Đề?

Sau nhiều ngày bàn-căi, cả bọn đồng-ư với nhau rằng sự-tích Tạ Đ́nh Đề có ngụ-ư là, với truyền-thống ấy, các lớp đàn-em của họ Tạ, tức CIA sau này, dù có tài-giỏi bao nhiêu đi nữa th́ rồi cũng phải quy-phục các thế-hệ con+cháu của họ Hồ mà thôi!

Tuy nhiên, sau đó có một kẻ trong bọn đă nói riêng vào tai tôi:
Nếu tính đơn-giản th́ Tổng-Thống Mỹ là cấp một, Hội Đồng An-Ninh T́nh-Báo Quốc-Gia là cấp hai, Giám Đốc CIA là cấp ba, Trưởng Vụ Điệp-Báo hoặc Trưởng Vùng T́nh-Báo Đông-Nam-Á là cấp bốn, Trưởng Lưới của Tạ Đ́nh Đề là cấp năm; vậy th́ Đề có cao lắm cũng chỉ là cấp sáu mà thôi .  Thế mà phải cần đến Hồ Chí Minh là cấp một của Việt-Nam mới đối-phó nổi với một phần-tử cấp sáu của Hoa-Kỳ, trong lúc Việt-Nam th́ không có ai "tài-cán" bằng Hồ Chí Minh, và CIA th́ lớn mạnh hơn, cầm nắm t́nh-h́nh thế-giới ngày càng chặt-chẽ hơn!
Tôi phải giữ kẽ nên chỉ giả-vờ ṭ-ṃ hỏi xem hiện nay Tạ Đ́nh Đề ở đâu, làm ǵ, ra sao, v.v... th́ có vài người, tất-nhiên thuộc giới cộng-sản thâm-niên, nói là nghe đâu gă-ta đă được đưa qua Liên-Xô sau cuộc xử án bất-thành.

Lâu lâu các cán-bộ Việt-Cộng bị "cải-tạo" nói trên lại suy-đoán với nhau về những nhân-vật có một cuộc đời hai mặt, tỷ như: đại-tá Lê Minh Quốc, đă chết mất xác trên chiến-trường Miền Nam mà rồi sau đó lại trở thành một trung-tướng Không-Quân Liên Xô trong phái đoàn Liên Xô đến Hà Nội đầu năm 1982; đại-tá Nguyễn Quốc Chí đă là liệt-sĩ mà rồi sau đó lại trở thành chính-ủy Hoa-Cộng giật dây Hoàng Văn Hoan trong cái gọi là "Đảng Cộng-Sản Hồ Chí Minh" và "Chính-Phủ Lâm-Thời Dân-Tộc Liên-Hiệp Việt-Nam" Lưu-Vong tại Bắc-Kinh sau biến cố 1979...

RIÊNG tôi nhận ra một điều vô cùng quan-trọng và đầy phấn-khởi trong câu chuyện Tạ Đ́nh Đề:
Họ Tạ, do chính Hồ Chí Minh và các Ủy-Viên Trung-Ương Đảng kể lại, có tiết-lộ là CIA đă đào-tạo được, trong khóa ấy, cả thảy bốn điệp-viên.
Trừ Giang-Thanh của Trung-Hoa ra, c̣n lại ba người, đều được giao-phó nhiệm-vụ nhắm vào Việt-Nam.  Cô nữ diễn-viên sân khấu đă bị Tạ Đ́nh Đề bắn hạ rồi; Tạ Đ́nh Đề th́ hiện đă qua Liên-Xô .
Vậy người thứ ba, điệp-viên CIA, mà Tạ Đ́nh Đề nói là có nhiệm-vụ mai-phục trường-kỳ -- ở lâu, đi sâu, trèo cao -- trong Trung-Ương Đảng, hẳn là tài giỏi hơn Tạ Đ́nh Đề -- v́ măi đến nay vẫn chưa bại-lộ -- hiện đang làm ǵ, ở cương-vị nào; và đến bao giờ th́ chúng ta mới biết được những thành-quả của sứ-mệnh bí-mật của tay gián-điệp kỳ-tài kia ?

                          LÊ XUÂN NHUẬN