ĐẠI-ÚY  BA-LAN SIGNALIA

 

 

SIGNALIA được thuyên-chuyển đến Khu-Vực II ở Đà-Nẵng sau khi đă làm việc ở Sài-G̣n một thời-gian khá lâu.

Viên đại-úy phụ-trách Truyền-Tin & Mật-Mă này chưa đến nơi th́ tôi đă nhận được một mật-điện của cơ-quan E3, tức Nha Công-Tác thuộc Bộ Tư-Lệnh Đặc-Cảnh Trung Ương, cho biết rằng anh-ta đă từng sơ-lậu tin-tức nội-bộ cho một phụ-nữ mà cơ-quan ấy dùng làm mật-viên do-thám anh-ta.

Tôi liền liên-lạc với cơ-quan E3 để biết thêm chi-tiết và nghiên-cứu vấn-đề.

 

NGUYỄN-THỊ-TƯƠI là một thiếu-nữ gốc Bắc, gia-đ́nh di-cư vào Nam sau Hiệp-Định Geneva 1954, có nhan-sắc mặn-mà, có ngoại-h́nh hấp-dẫn, nói giỏi tiếng Anh, khiêu-vũ giỏi, bơi lội giỏi, ăn mặc hợp thời-trang, nổi bật trong các hội-hè.  Cô-ta là nhân-viên của một công-ty ngoại-quốc ở Thủ-Đô Việt-Nam Cộng-Ḥa.

 

TRONG khung-cảnh đua-đ̣i phô-trương hưởng-thụ của những thành-phố phát-triển trước lưỡi hái chập-chờn của bóng ma chiến-tranh, đại-úy cộng-sản Ba-Lan Signalia đă gặp được và đem ḷng yêu thương người con-gái Việt-Nam khả-ái này.

 

SIGNALIA là một thanh-niên đẹp trai, có chịu khó t́m hiểu qua tài-liệu cũng như qua thực-tế địa-phương nên biết nhiều về xă-hội Miền Nam, dễ-dàng làm quen với người bản-xứ khi có cơ-hội thuận-tiện.  Anh-ta đă học tiếng Anh trước khi qua Việt-Nam; và tại các thành-phố ở đây hầu như người nào cũng vơ-vẽ được đôi chút tiếng Anh đủ dùng trong các cuộc tiếp-xúc thông-thường hằng ngày, kể cả người bán hàng, tài-xế tắc-xi hay phu xích-lô, trẻ em bán báo hay đánh giày; do đó, anh-ta mới lần-hồi làm quen được với Tươi trong khi đă có nhiều đàn-ông con-trai vây quanh tán-tỉnh cô-ta.

Nhờ thấy rơ ưu-thế của Tươi trước nhược-điểm của Signalia, thiếu-tá Trần Văn Bi -- một "tay cừ" t́nh-báo tại Nha Tác-Vụ Trung-Ương -- đă tổ-chức cô-ta moi tin nơi viên sĩ-quan mang danh là v́ quyền-lợi nhân-dân mà hy-sinh bản-thân song lại để cho bản-chất lăng-mạn cá-nhân cả-thắng tinh-thần giai-cấp vô-sản của ḿnh.

 

NHƯNG tôi không chịu chỉ dùng Signalia như một phần-tử chỉ v́ dại-gái mà vô-t́nh tiết-lộ bí-mật của cơ-quan ḿnh.  Thế mới chỉ là thám-báo chứ chưa phải là điệp-báo.

Dù sao, Tươi cũng đă đi được một chặng đường đáng kể.  Nay nếu hai người không c̣n gần-gũi nhau, tôi lại phải mệt óc, mất công, phí th́-giờ và tốn tiền bạc, để bắt đầu xây dựng một cộng-tác-viên khác, th́ chậm-trễ rất nhiều.

Tôi liền thuyết-phục Tươi cùng ra Đà-Nẵng sinh-sống để tiếp-tục duy-tŕ mối liên-hệ t́nh-cảm với Signalia.

Cô-ta bằng ḷng với điều-kiện là tôi lo-liệu giùm vấn-đề công-ăn việc-làm cho cô-ta.

May-mắn là công-ty tư-nhân nơi cô-ta làm việc lại có một chi-nhánh tại Đà-Nẵng.  Việc điều-đ́nh để công-ty ấy đồng-ư cho Tươi được thuyên-chuyển theo đơn xin, đă đạt được kết-quả mong muốn.

 

Cô-ta có một người chị tên Nguyễn Thị Tốt, lấy chồng và cư-ngụ tại Đà-Nẵng; điều đó giúp tôi tiết-kiệm một phần số tiền mà đáng lẽ tôi phải trả, nếu phải thuê nhà riêng cho cô-ta ở, tính thêm vào số tiền lương công-tác, cho cô-ta.

 

TÔI giao cho thượng-sĩ Nguyễn Hữu Thắng cầm giữ đầu-mối này.  Các Trưởng Mối, nhất là các cấp chỉ-huy của họ -- thiếu-tá Đạm, đại-úy Văn, đại-úy Khả -- chỉ trong một thời-gian ngắn đă nhận-thức được quan-niệm và phương-cách hành-sự của tôi, nên đă làm việc thành-thạo và trôi-chảy, không c̣n bỡ-ngỡ vấp-váp như những ngày đầu đặt chân lên lối đi mới-mẻ do tôi mở đường này.

Tươi được đưa đến gặp tôi.  Tôi hỏi cô-ta:

-- Cháu có thể khuyến-dụ anh-ta từ-bỏ cộng-sản mà về với Thế-Giới Tự-Do được không?

Cô-ta hỏi lại tôi:

-- Chú muốn thế à?

Tôi lại hỏi lại cô-ta:

-- Thế cháu có muốn thế không?

Tươi đáp nhanh:

-- Cháu muốn lắm chứ!

Cô-ta đưa tay ra phân-bua với tôi:

-- Nhưng không phải là v́ cháu mong đợi ǵ nơi anh-ta. Gia-đ́nh cháu đă v́ cộng-sản mà bỏ quê-hương vào đây; cháu tạm gác những mối t́nh tương-xứng với người Việt-Nam có căn-bản văn-hóa, xă-hội và kinh-tế hơn, để bám theo anh-ta như chú chỉ-dẫn, là v́ cháu thấy đó là một cách trả thù cộng-sản vậy.  Cháu không thực-t́nh yêu anh-ta đâu!

Tôi cười:

-- Vậy chú bày cách cho cháu trả thù... dịu-dàng mà thấm-thía hơn...

Cô-ta cười thật tươi.

Khi tôi giải-thích cho Tươi biết rằng về với Thế-Giới Tự-Do không có nghĩa là ra hồi-chánh như trong Kế-Hoạch Chiêu-Hồi hoặc Kế-Hoạch Phụng-Hoàng của Chính-Quyền Việt-Nam Cộng-Ḥa, mà là vẫn tiếp-tục ở lại và sinh-hoạt trong ḷng địch như cũ, nhưng lại bí-mật liên-lạc và thi-hành những chỉ-thị của-ta... th́ cô-ta thích-thú gật đầu:

 

-- Vâng, thế th́ hay hơn.  Chứ nếu anh-ta mà ra hồi-chánh th́ anh-ta lại... bám riết theo cháu th́ phiền vô cùng...

 

THẾ là ngày-một ngày-hai công-tác cứ tiến-triển đều-đặn và tương-đối nhanh chóng. Tươi bây giờ nắm thế chủ-động chứ không c̣n dè-dặt sợ bị hỏng việc dở chừng như trước, v́ chúng tôi thu-thập càng ngày càng nhiều, không những tin-tức giá-trị về cộng-sản Ba-Lan và Đông-Âu, mà cả những thủ-bút của Signalia cùng những đoạn băng ghi-âm lời anh-ta nói, những đoạn phim thu-h́nh việc anh-ta làm, khiến viên sĩ-quan Ba-Lan ngày càng tiến xa trên đường trở về Chính-Nghĩa Tự-Do.

Tuy phác-họa với Tươi chương-tŕnh hoạt-động như thế, nhưng tôi chỉ cho phép cô-ta khuyến-dụ Signalia chống lại chế-độ cộng-sản và đứng vào hàng-ngũ Thế-Giới Dân-Chủ mà thôi, chứ chưa chịu nói rơ với anh-ta là sẽ sinh sống trong môi-trường nào.  Trong hiện-tại th́ anh-ta đă bước vào giai-đoạn tự-nguyện và tri-t́nh cung-cấp mọi tin-tức tài-liệu do Tươi đ̣i-hỏi, cũng như góp ư là nếu muốn có một sự đổi mới bên trong lănh-thổ Ba-Lan th́ phải làm ǵ, với ai, nơi nào, lúc nào, tại sao, và bằng cách nào; bắt đầu từ những phần-tử thân-tín trong quân-đội mà anh-ta là sĩ-quan mật-mă & truyền-tin, trong cơ-quan t́nh-báo mà anh-ta mặc-nhiên nh́n-nhận là đă có giao công-tác cho ḿnh.

 

TÔI đoán là sẽ có những Thiên-Nga-của-tôi bị các đối-tượng t́nh-báo nghi-ngờ. Mà quả là đúng.  Một hôm, cô-ta báo-cáo rằng Signalia đă biết rơ cô-ta là mật-viên của cơ-quan Phản-Gián Việt-Nam Cộng-Ḥa.

 

Dù thế, anh-ta sẵn-sàng hợp-tác, như đă chứng-tỏ trong thời-gian qua.

 

Nhưng anh-ta nhận thấy Việt-Nam Cộng-Ḥa không có quan-hệ ngoại-giao với Ba-Lan, không có kiều-dân, thậm-chí không có du-khách đến Ba-Lan, vả lại đang bận đối-phó với cộng-sản trong nước, do đó không thể giúp ích ǵ nhiều cho đất nước của anh-ta, v́ ư anh-ta không phải là chỉ tự lo giải-cứu cho bản-thân ḿnh mà thôi.

 

TÔI chỉ cần có thế, vừa xác-định tinh-thần ái-quốc là yếu-tố chủ-lực quan-trọng hơn các yếu-tố t́nh-cảm cá-nhân và quyền-lợi vật-chất trong anh-ta, vừa có cớ để bắc cầu cho anh-ta bước qua một chỗ dựa mới.

Tôi đồng-ư cho anh-ta gặp một người Mỹ.

CÔ Tốt, người chị của Tươi, cũng như người chồng, đều là công-nhân, nông-dân chất-phác, không thể quen thân với người Mỹ nào để làm trung-gian giới-thiệu cho Signalia.  Tôi không muốn Tươi trực-tiếp giới-thiệu một người Mỹ nào, để giữ nguyên ấn-tượng rằng cô-ta chỉ là mật-viên của Việt-Nam Cộng-Ḥa mà thôi, và để Người Bạn Đồng-Minh của tôi có thể cẩn-thận dùng thêm một người khác nữa hầu kiểm-tra mức-độ thành-thật của Signalia trước khi để cho anh-ta chính-thức "gặp mặt một người Mỹ".

 

Một kế-hoạch phụ đă được thảo ra để cấp-tốc thi-hành, theo đó th́:

 

Tốt viện cớ là nhà có giỗ nên mời một số bà-con bạn-bè đến dự một bữa cơm gia-đ́nh, nhân dịp có mời vợ+chồng một người bạn-tưởng-tượng, là Huệ, nên mời luôn cả bạn trai của Tươi, mà vợ+chồng Tốt tưởng cũng là Mỹ, cùng dự, để nếm món ăn Việt-Nam.  Bà-con bên chồng của Tốt và bạn-bè của Tốt chỉ có khoảng dăm sáu người, tất cả đều là phụ-nữ nông-dân từ vùng quê ra; chỉ trừ có một cô Huệ là làm việc cho một công-ty nước ngoài và có chồng là người Mỹ.  Huệ đưa chồng đến, và Tươi đưa bạn trai là Signalia đến.  Chồng Tốt ngồi chung với các nông-dân ở một bàn riêng, v́ họ ngượng-ngùng trước người nước ngoài.  Tốt cùng vợ+chồng Huệ và Tươi cùng bạn-trai của Tươi ngồi một bàn riêng để dễ chuyện-tṛ với nhau.

 

Sau khi cô Tươi chủ-động khuyến-khích Signalia đến dự để trực-tiếp nói chuyện với Huệ, nhờ chồng Huệ trung-gian cho gặp một người Mỹ th́ Signalia đ̣i-hỏi phải là một người Mỹ trong giới ngoại-giao, để có thẩm-quyền giải-quyết t́nh-trạng của anh-ta (trước đó chúng tôi không nói chồng của cô Huệ làm ở sở nào).

Tôi hội-ư với Người Bạn Đồng-Minh.

 

Ư-thức rằng các nhà ngoại-giao không hoạt-động t́nh-báo, tôi cùng Người Bạn Đồng-Minh phải nhờ một Mỹ-kiều tự xưng là viên-chức của Ṭa Tổng-Lĩnh-Sứ Hoa-Kỳ tại Đà-Nẵng đóng vai chồng của cô Huệ, đến nhà cô Tốt để gặp Signalia.

 

Tất-nhiên chúng tôi cũng phải làm giả giấy-tờ chứng-minh chồng Huệ là một nhân-vật trong ngành ngoại-giao Hoa-Kỳ.

 

ĐỂ có cuộc gặp-gỡ đó, tôi phải trải qua những ngày giờ vất-vả. Khi chọn được cô Huệ là người thông-minh, thích-hợp với vai-tṛ đă định, th́ gặp phải một trở-ngại là cô-ta có chồng+con đứng-đắn, không chịu đóng vai vợ-hờ của một người Mỹ.  Tôi phải đóng khung vai-tṛ của cô-ta trong một bối-cảnh hạn-chế: cô-ta và người chồng-giả chỉ xuất-hiện trong nhà của Tốt mà thôi.  Tốt không biết nói tiếng Anh: vai-tṛ của Tốt là chỉ làm như Tốt và cô Huệ là đôi bạn thân, để qua Tốt mà Signalia quen được với Huệ, rồi Huệ giới-thiệu chồng ḿnh là một "người Mỹ trong ngành ngoại-giao".

 

TỐI ấy, tôi phải nhập-cuộc cùng với bộ-ba -- thiếu-tá Ngô Phi Đạm, đại-úy Nguyễn Công Văn, đại-úy Phạm Khả -- cùng Điệp-Trưởng Nguyễn Hữu Thắng và Pḥng Đặc-Nhiệm, bố-trí một hệ-thống báo-động và ngăn-trở tại hai đầu đường dẫn đến nhà cô Tốt, v́ sợ lỡ có thành-viên Ba-Lan hoặc Hung-Gia-Lợi nào t́nh-cờ trông thấy Signalia đi vào lối ấy, mà nếu có lệnh đi t́m anh-ta về làm việc ǵ khẩn-cấp, họ sẽ đến t́m, th́ họ có thể phát-hiện việc anh-ta đến một nơi có sự hiện-diện của một người Hoa-Kỳ.

 

CUỐI cùng, Signalia đă gặp được một người Mỹ như ư muốn. Và hai người đă bàn chuyện với nhau cởi-mở và thân-thiết như đă quen nhau từ lâu.

 

Người Mỹ ấy, trước đó đă được chúng tôi giải-thích vấn-đề, đă hiểu-biết tường-tận lư-lịch, quá-tŕnh hoạt-động, hoàn-cảnh, và nguyện-vọng của Signalia, và đă chủ-động thuyết-phục, khuyến-khích, để đi đến kết-quả là viên sĩ-quan Ba-Lan nhận lời tiếp-tục ở nguyên trong hàng-ngũ cộng-sản Ba-Lan để làm nội-tuyến cho cơ-quan t́nh-báo của Hoa-Kỳ.

Hai chị+em Tốt và Tươi th́ nói chuyện riêng với Huệ, rồi cùng nhau góp chuyện với những người khác ở bàn bên kia, để mặc cho "hai người đàn-ông Mỹ" say-sưa hàn-huyên tâm-sự với nhau.

 

Từ truớc, Tươi không cho thân-nhân biết rằng bạn trai của ḿnh là người Ba-Lan.  Các Mỹ-kiều, các quân-nhân Thủy-Quân Lục-Chiến Hoa-Kỳ bảo-vệ Ṭa Tổng-Lĩnh-Sứ của họ mà ngoài giờ làm việc th́ cũng mặc dân-phục; các Pháp-kiều, Đức-kiều; các thành-viên Ủy-Hội Quốc-Tế mà ngoài giờ làm việc th́ cũng mặc dân-phục; tất cả đều được đồng-hóa với nhau, đều được xem là người Mỹ, trước mắt quần-chúng Việt-Nam.

 

Các thủ-tục tuyển-mộ và cam-kết cộng-tác được tiến-hành tại chỗ. Các máy ghi-âm và quay phim bí-mật chạy đều.

 

           BÊN ngoài, các nhân-viên Đặc-Cảnh mặc sắc-phục Cảnh-Sát Quốc-Gia đứng sẵn ở hai đầu đường, pḥng khi có thành-viên cộng-sản nào trong Ủy-Hội Quốc-Tế xuất-hiện th́ đứng ra chận đường kiểm-soát giấy tờ, xe-cộ và đồ-đạc của khách qua đường, tạo vùng hạn-chế đi lại, khiến các kẻ ấy tự-động rút lui, v́ họ được lệnh tránh xa những nơi có sự bất-thường.

Nhưng măi đến khuya vẫn không có cơ-hội nào để diễn kịch như thế.

 

QUA ngày hôm sau, tại văn-pḥng, tôi chính-thức chuyển-giao điệp-vụ ấy cho Người Bạn Đồng-Minh tiếp-nhận phát-triển theo t́nh-huống mới, kể từ năm 1974.

Signalia chỉ ra Khu-Vực II để tạm-thời thay-thế Teleski.

 

MỘT thời-gian ngắn sau, Signalia măn-hạn công-tác ở Việt-Nam, được lệnh trở về Ba-Lan.

Anh-ta mang theo về nước một sứ-mệnh đặc-biệt lănh nhận từ Thế-Giới Tự-Do.

 

LÊ XUÂN NHUẬN