THIẾU-TƯỚNG PHẠM VĂN PHÚ

 

Tôi lái về đường bờ biển Duy-Tân.

 

Đầu đường phía Bắc của trụ-sở Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu II, thép gai giăng ngang, Quân-Cảnh chận đường. Tôi xuống xe, đến hỏi chuyện thiếu-tá Vĩnh Doăn của Pḥng Nh́, và vài sĩ-quan khác, đang có mặt tại đây.

Lúc ấy vào khoảng giữa trưa (ngày 01-04-1975).

Có nhiều quân-nhân các cấp từ trong rảo bước đi ra; tôi đoán là họ tạm chuồn về nhà ăn cơm. Tôi hỏi t́nh-h́nh thế nào th́ Doăn chỉ tay vào trong.

Tôi nh́n vào, thấy thiếu-tướng Phạm Văn Phú, Tư-Lệnh Quân-Đoàn II/Quân-Khu II, đang đứng nói chuyện với một số sĩ-quan cao-cấp trên thềm.

 

PHÚ đến Vùng này th́ tôi đă ra Miền Trung. Tôi chưa có dịp làm việc dưới quyền của Phú, nhưng tôi có hai kỷ-niệm về ông.

 

LẦN thứ nhất là, sau khi tù-binh Phạm Văn Phú, của Tiểu-Đoàn 5 Nhảy Dù của Quốc-Gia Việt-Nam tại mặt trận Điện-Biên-Phủ, được Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Ḥa trao trả về, từ Miền Bắc vào Huế, Pḥng V Bộ Tư-Lệnh Đệ-Nhị Quân-Khu giao Phú cùng với mươi sĩ-quan đồng-cảnh khác cho tôi, để tôi phỏng-vấn phát-thanh trên Đài -- hồi đó tôi là Giám-Đốc chương-tŕnh "Tiếng Nói Quân-Đội" tại Miền Trung.

V́ máy ghi-âm quá xấu -- tuy là của Mỹ nhưng phải quay tay để lên dây thiều, chứ chưa chạy pin cực mạnh như về sau này -- sửa đi sửa lại mấy lần khiến Phú nói lắp, nên tôi quyết-định nhờ ông Nguyễn Cửu Tú của Đài Huế giúp thu vào dĩa nhựa -- v́ máy thu dĩa th́ tốt, dĩa trống c̣n nhiều.

Tuy nhiên, vào pḥng vi-âm, nh́n theo đèn hiệu và dấu-hiệu tay của kỹ-thuật-viên, nh́n thấy cả chục cặp mắt từ ngoài cửa kính nh́n vào, rồi trả lời thẳng một hơi sau mỗi câu hỏi của tôi, th́ Phú hồi-hộp nên nói không suông.

Xem như tôi không phỏng-vấn được ǵ.

 

LẦN thứ hai là, một buổi tối nọ từ trên pḥng-trà "Nha-Trang Hotel" ra xe, tài-xế xe tôi lui xe rủi chạm một chút vào cản-trước xe của Phú, hồi đó c̣n là đại-tá, Tư-Lệnh Lực-Lượng Đặc-Biệt, cũng từ pḥng-trà ra xe.

Có một nhân-viên Quân-Cảnh hằm-hằm tiến tới; nhưng Phú đă vội chận lại, ra hiệu đuổi đi:

-- Không có ǵ đâu. Anh em với nhau cả mà!

Dù có thế nào th́ chuyện đụng xe cũng chẳng có ǵ ghê-gớm, nhưng chính thái-độ hiếu-ḥa của Phú đă gây một ấn-tượng đẹp về ông trong tôi...

*

 

LÁT sau, thiếu-tướng Phú và một số sĩ-quan bước ra, đi băng qua đường, tiến xuống bờ biển phía trước tư-dinh. Trên băi đậu có một chiếc trực-thăng, và chong-chóng bắt đầu quay.

Thế là, không ai bảo ai, lính thả lỏng các cuộn dây thép gai; quân-nhân các cấp từ trong tuôn ra, dùng xe Jeep hoặc xe Honda-2-bánh rời bỏ trụ-sở Quân-Khu.

Dân-chúng nhốn-nháo t́m đường tháo thân.

 

TÔI lái thẳng xuống trụ-sở Bộ Tư-Lệnh Cảnh-Lực Vùng II, kể cho trung-tá Nguyễn Hữu Hải biết, xong dùng máy vô-tuyến tại đây báo-cáo lên chuẩn-tướng Huỳnh Thới Tây, Tư-Lệnh Đặc-Cảnh Trung-Ương, về t́nh-h́nh Nha-Trang mà tôi mục-kích vừa rồi.