NHA-TRANG, THỦ-PHỦ VÙNG II

 

 

TÔI được lệnh của thiếu-tướng3 Nguyễn Khắc B́nh, Tư-Lệnh Cảnh-Lực Quốc-Gia - lúc tôi mới vừa rời tàu Hải-Quân, ghé vào trụ-sở của Bộ Chỉ-Huy Cảnh-Lực Thị-Xă Cam-Ranh, để nhờ trung-tá Đinh Văn Cẩm, Chỉ-Huy ở đây, liên-lạc với Sài-G̣n, vào chiều ngày 31-3-1975 - là hăy đến Bộ Tư-Lệnh Cảnh-Lực Vùng II tại Nha-Trang, để nơi đây lo phương-tiện cho tôi đi tiếp vào tŕnh-diện Trung-Ương.

______

3 Thiếu-tướng VNCH: tướng 2 sao.

  

Ngày lịch-sử của Vùng II

 

SÁNG sau, ngày 01-4-1975, tôi đến gặp đại-tá Lê Trọng Đàm, Tư-Lệnh Cảnh-Lực Vùng II.

 

Đàm trao “Công-Vụ-Lệnh”, “Lộ-Tŕnh-Thư”, và “Phiếu Trưng-Vận” cho tôi; rồi gọi điện-thoại cho trung-tá Trần Văn Phương, Chỉ-Huy Cảnh-Lực Tỉnh Khánh-Ḥa, bảo hăy đặc-biệt giữ chỗ phi-cơ “Air Vietnam” cho tôi vào Sài-G̣n ngay nội sáng nay; xong dặn tôi qua gặp Phương, bắt tay chúc tôi lên đường b́nh-an, và tiễn tôi ra khỏi cửa văn-pḥng.

Cũng vào lúc ấy, tôi thấy trung-tá Hồ Đức Nhị4 và thiếu-tá Phan Quang Nghiệp5, là Chỉ-Huy Cảnh-Lực và Chánh Sở Đặc-Cảnh của Tỉnh B́nh-Định, trong chiến-phục màu đen “Xây-Dựng Nông-Thôn”, đang đưa tay chào và tiến đến phía Đàm.

4 Xem Chương “Tỉnh B́nh-Thuận” trong sách này.

5 Xem Chương “Tỉnh B́nh-Định” trong sách này.

 

            Tôi nghe tiếng Đàm ra lệnh cho Nhị và Nghiệp trở lại B́nh-Định, để tiếp-tục chiến-đấu tại nhiệm-sở của ḿnh.

 

TRUNG-TÁ Trần Văn Phương ngồi sẵn trước cửa văn-pḥng, chờ tôi.

Anh viết mấy chữ để tôi cầm đến trao cho trung-úy Bồi phụ-trách an-ninh bàn-giấy bán vé “Air Vietnam”.

Bàn-giấy bán vé phi-cơ trong mấy ngày ấy được đặt tại pḥng-khách tư-dinh của đại-tá Lư Bá Phẩm, Tỉnh-Trưởng Tỉnh Khánh-Ḥa.

 

Tôi vừa dợm đi th́ Phương đă giữ lại, hỏi:

- Trước t́nh-thế này, ông bảo tôi phải làm ǵ?

        - Anh là Trưởng một cơ-quan cấp Tỉnh, anh cứ đeo theo Tỉnh-Trưởng của anh.

Phương “À!” một tiếng rồi liền theo tôi xuống lầu.

 

Phương đi riêng; c̣n tôi th́ đi với phụ-tá của tôi, là thiếu-tá Nguyễn Lộc, người không được Đàm cấp “Phiếu Trưng-Vận”, viện lẽ Trung-Ương chỉ ra lệnh giúp phương-tiện cho “trung-tá Lê Xuân Nhuận” mà thôi.

 

TÔI phải len lách khó-khăn mới tới gần được trước cửa pḥng-khách tư-dinh Trưởng Tỉnh Khánh-Ḥa.

Cửa đóng.  Một số, trong số cả ngh́n đồng-bào đông nghẹt trước sân, đeo cứng vào cửa, vừa đập vừa kêu.

Tuy-nhiên bên trong không động-tịnh ǵ.

 

Một người, h́nh như biết tôi, v́ tôi đă từng làm việc ở Vùng này nhiều năm qua, hỏi tôi muốn ǵ.

Tôi nói tôi muốn gặp trung-úy Bồi.  Tôi giơ cao xấp giấy lên, nói là có phiếu trưng-vận một vé phi-cơ.

Anh ta cười ngất, la to:

        - Đ.m.! đến giờ phút này mà trưng-vận ǵ?  Chúng nó bán vé bí-mật ở những chỗ khác; anh có bao nhiêu lượng vàng, bỏ ra là có vé liền!  Chúng tôi v́ nghèo nên mới chầu-lụy thế này!

 

CHỜ đến quá giờ phi-cơ cất cánh, và không c̣n hy-vọng ǵ, chúng tôi rút lui.

Thiếu-tá Lộc, v́ không phải người Vùng này, tách riêng t́m cách vào Nam.

 

TRUNG-TÁ Nguyễn Hữu Hải, Giám-Đốc Ngành Đặc-Cảnh Vùng II, cho đổ đầy xăng vào chiếc xe Jeep giao cho tôi dùng, và cho tôi mượn một khẩu súng lục - súng lục của tôi đă bị Thủy-Quân Lục-Chiến trên tàu Hải-Quân lấy mất - và một khẩu súng trường.

Đại-úy Đặng Kim Huy, Phó Sở Đặc-Cảnh Tỉnh Darlac, cùng vài sĩ-quan Đặc-Cảnh của các Tỉnh Pleiku và Kontum, lên xe cùng đi theo tôi.

 

TÔI lái trở lại tư-dinh Tỉnh-Trưởng th́ đồng-bào đang thất-vọng giải-tán dần.  Có vài tù-nhân từ “Trung-Tâm Cải-Huấn” thoát ra, cầm súng đi t́m thanh-toán “kẻ thù”.  Tiếng súng đă nổ gần xa.

Tôi lái chạy đến trụ-sở thường-lệ của “Air Vietnam” trên đường Độc-Lập th́ thấy cửa đóng.  Có mấy tiệm buôn bị cướp; tại một tiệm vải Ấn-Độ lửa đang bốc cao.

Tôi lái chạy vào phi-trường Nha-Trang th́ thấy xe-cộ ngổn-ngang, không thấy nhân-viên hăng-bay.

Tôi lái qua các cầu Hà-Ra và Xóm-Bóng, thấy các loại ghe đều đậu xa bờ.  Có nhiều phần-tử mang súng đi lùng các nhà; có tiếng kêu cứu, đàn-bà con-gái khóc+la.

 

Tôi lái về đường bờ biển Duy-Tân.

 

Đầu đường phía Bắc của trụ-sở Bộ Tư-Lệnh Quân-Khu II, thép gai giăng ngang, Quân-Cảnh chận đường.  Tôi xuống xe, đến hỏi chuyện thiếu-tá Vĩnh Doăn của Pḥng Nh́, và vài sĩ-quan khác, đang có mặt tại đây.

        Lúc ấy vào khoảng giữa trưa.  Có nhiều quân-nhân các cấp từ trong rảo bước đi ra; tôi đoán là họ tạm chuồn về nhà ăn cơm.  Tôi hỏi t́nh-h́nh thế nào th́ Doăn chỉ tay vào trong.

        Tôi nh́n vào, thấy thiếu-tướng Phạm Văn Phú, Tư-Lệnh Quân-Đoàn II/Quân-Khu II, đang đứng nói chuyện với một số sĩ-quan cao-cấp trên thềm.