TIỄN-BIỆT
NGUYỄN VĂN BÍCH
Bích ơi! Tôi biết viết ǵ đây?
T́nh bạn đôi ta quá đủ đầy!
Tri-kỷ, tri-âm: đời mấy kẻ?
Tương-thân, tương-kính: hiếm-hoi thay!
Người đời đố-kỵ bởi tài-năng,
Quyền, lợi, danh-xưng, tước-vị xằng,
Chính-kiến, tôn-quan hay đia-giới...
Chúng ḿnh thoát được chuyện lăng-nhăng.
Vợ? Con? Anh đă đạt mong cầu:
Dâu, Rể hoà-đồng Á, Mỹ, Âu.
Hội-nhập mà không phai bản-sắc,
Một nhà sum-hiệp dễ t́m đâu?
Nước? Dân? Trong lửa bỏng, dầu sôi:
Anh đă góp phần (lặng-lẽ thôi:)
Đất khách: đỡ-đần người khốn-khó,
Quê nhà: cấp-dưỡng trẻ mồ-côi...
Hôm xưa, tôi bệnh nặng quằn-quay,
Phải chở vào pḥng cấp-cứu ngay:
Anh đă đưa tôi vào bệnh-viện,
Chờ xong giải-phẫu, tận-t́nh thay!
Anh nêu gương sáng dẫu khiêm-nhường:
Lúc ở, sao cho người mến thương,
Để lúc đi cho người tiếc nhớ*
Giản-đơn chừng đó đă phi-thường!
Hôm nay Bic Nguyễn** đă đi rồi!
Quyến-thuộc thân-bằng nén lệ rơi
Cầu nguyện cho hồn anh thoát tục
Sớm về Cơi Phúc, Bích thân ơi!
LÊ XUÂN NHUẬN
Fairfield, 1997
*Tục-ngữ: Đi cho người nhớ, ở cho người thương.
**Tên anh, gọi theo lối Mỹ, và kư dưới thơ+văn.