HỒ Đ̀NH PHƯƠNG
Nhân những buổi họp-hành văn-nghệ-sĩ,
Trên báo, đài – hải-ngoại lẫn quê-hương –
Trong các bạn mà đời c̣n nhớ kỹ
Có một người đă khuất: Hồ Đ́nh Phương.
Họ tưởng-niệm một nhà thơ lỗi-lạc
Đă một thời dệt những áng thơ hay
Lại đặt lời cho rất nhiều bản nhạc
Giúp âm-thanh chấp cánh vút trời bay.
Anh với tôi, như ruột-rà quư-báu,
Thân thương nhau từ gốc Huế thần-kinh;
Vào trong Nam, cùng chị và các cháu
Vẫn xem nhau như chung một gia-đ́nh.
Người
quá-văng vẫn c̣n dang-dở chuyện:
Tái-bản,
diễn-tŕnh, bản thảo chưa in...
Biết
người-sống có làm theo ước-nguyện
Hay
lăng-quên mà loăng-nhạt
Niềm Tin?
Nay các cháu ấn-hành thi-phẩm cũ
Để bảo-tồn tâm-huyết của Cha yêu.
Tôi mừng anh – không lời nào nói đủ –
Cơi vĩnh-hằng thêm thanh-thản tiêu-diêu...
THANH-THANH