TÂM-T̀NH HẬU-DUỆ
Quư
Ông là những người yêu nước,
Đánh
đuồi xâm-lăng, giữ cơi bờ;
Nối
tiếp lớp sau theo lớp trước,
Quyết
liều thân sống chống nguy-cơ.
Quân-nhân
bảo-quốc nơi tiền-tuyến,
Chính-khách
an-dân ở hậu-phương:
Cứ
thế song-hành mà mạnh tiến
Th́
đà đại-phúc cho Quê Hương...
Nhưng
vừa tạm ổn nền cương-kỷ,
Những
tưởng chung lưng dựng lại đời,
“Chí-sĩ”
vội thành nhà “chí bĩ”:
Độc-tài
gây họa -- Việt Nam ơi!
Độc-quyền
độc-đảng
gia-đ́nh-trị,
Chuyên-chính
lên ngôi chẹt chính-quyền:
Ḍng
họ Ngô-Đ́nh xây đế-vị
Đạp
chà Dân-Chủ,
triệt Đa-Nguyên!
Nhân-tài,
nhân-sĩ đều ḱnh chống!
Đồng-chí,
đồng-tâm cũng lánh xa!
Ngay
chính thân-nhân c̣n tẩy tống!
Dân-t́nh
phẫn-hận dấy phong-ba.
Bao
phen, đâu phải lần duy-nhất:
Đối-kháng
từ trong, dân lẫn quân,
Khuyến-cáo
từ ngoài -- đều bất-chấp!
Xa-Tăng
nhập cốt hóa si sân.
Ai
đời lănh-tụ xưng minh chánh
Mà
truất Quyền Dân,
tước Tự-Do,
Chỉ
tự suy-tôn, ḿnh chí thánh:
Treo
cờ Tôn-Giáo
cũng không cho!
Quư
Ông không thể yên tay súng
Trước
cảnh đồng-bào sống khổ đau:
Quân-Đội
ra tay là việc đúng
Trong
t́nh Cá Nước bọc đùm nhau.
C̣n
ǵ quyết-liệt hơn Dân-Ư:
Toàn-quốc
vùng lên cả biển người
Nồng-nhiệt
reo mừng qua vận bí
Là
phần thưởng đó, Quư Ông ơi!
Tiếc
thay, các vị cầm tay lái
Chính-trị
mê-cung, lạc sở-trường!
Đánh
giặc: tay không, sao đánh lại?
Đồng-Minh
bỏ chạy -- đấy, tai-ương!
Tháng
Tư, nhớ lại ngày mất nước,
Tất
cả không ai chẳng tủi sầu;
Nhưng
bảo chuyện sau do chuyện trước
Là
lời chạy tội -- thiếu suy sâu!
Gặp
phường ác-độc gây tai ách
Th́
việc đầu tiên là diệt trừ,
Không
lẽ cúi đầu cam bức sách?
Phù-nguy
truyền-thống dẹp đi ư?
Ngày
xưa, “Cách Mạng Mùa Thu” ấy,
Đâu
biết về sau cộng-sản lên?
Trí-thức
gặp thời không nắm lấy,
Mặc
cho Pháp+Nhật trị triền-miên?
Bây
giờ mất nước, đau liêm sỉ,
Trách-nhiệm
“thất-phu” cũng nhận rồi!
Nhưng
bọn tàn dư và cộng-phỉ
Muốn
d́m hùng-chí Quư Ông thôi!
Bây
giờ, và cả ngàn sau nữa
Lịch-sử
c̣n ghi công Quư Ông
Trong
suốt mười hai năm*
máu lửa
Vẫn
c̣n giữ vững được Non Sông.
Nếu
không, kẻ phản đà ḥa-giải
Ḥa-hợp
dâng không Đất Nước ḿnh
Cho
lũ xâm-lăng gieo khổ-hải
Mười
hai năm trước, bấy điêu-linh.
Bây
giờ chúng cháu noi gương sáng
Bất-khuất
kiên-cường của Quư Ông:
Dù
phía Quốc-Gia không-cộng-sản,
Độc-tài
là chẳng đội trời chung!
Cùng
nhau, nước mất, ta giành lại!
Nếu
tội, là chung tội mọi người!
Nhưng,
ấy mười hai năm*
trọng đại
Là
niềm hănh-diện -- Quư Ông ơi!
THANH-THANH
*1963(Diệm bắt tay VC)--1975(VNCH sụp đổ)=12 năm