ĐỌC "TUẦN TRĂNG MẬT"

CỦA THANH-THANH

 

 

          ... Ngày xưa... khi c̣n ở tuổi “thơ-dại” Thanh-Thanh cũng đă mơ-mộng và lăng-mạn ít nhiều... (“Kiếm Xuân-Thu” trang 23, 24)...

          ... Và ở cái tuổi mà nhiệt-huyết căng tràn, đă là thanh-niên thiết-tha với tiền-đồ dân-tộc, với vận-mệnh quốc-gia... “người ta” phải la hét lên khi đứng trước những tệ-đoan của xă-hội, và ít nhiều xă-hội-hóa thi-ca... (“Thơ Ta”, 1952, “Gió Lên” tập I).

          Và cũng ở những lúc đó, đứng trước những bất-công của xă-hội, đứng trước những tang-tóc đau-thương của con người... Thanh-Thanh vẫn giữ vững lập-trường, cố nuôi-dưỡng T́nh Thương, cố làm tṛn bổn-phận đối với Quốc-Gia Dân-Tộc, -- và có khi T́nh Thương kia đă vượt biên-giới... (“Quán Bên Sông”, kịch thơ, trang 23).

          Thanh-Thanh là tất cả những con người đó hợp lại: những con người mơ-mộng có, xă-hội có, lư-tưởng có.  Với “Ánh Trời Mai”, “Kiếm Xuân-Thu”, “Nhạc Ngày Xanh”, “Quán Bên Sông”, “Ánh Trời Mai (tập mới)”, Thanh-Thanh đă cố gắng góp vào “tiếng nói chung của Thời-Đại”, và đồng-thời chứng-minh sự hiện-diện của ḿnh giữa cảnh phong-ba băo-táp đương dày-xéo giải đất này.  Thật là những cố gắng đáng khen, một thái-độ đáng mến, và v́ vậy mà không ai ngạc-nhiên khi thấy anh b́nh-tĩnh, hănh-diện đứng ở đây với những ṿng hoa trên cổ, giản-dị, hiền-lành...

          ... Thanh-Thanh vẫn là Thanh-Thanh.  Anh đă tự tạo cho ḿnh một thế đứng tự-tôn, tự-đại.  Anh giản-dị, thân-mật, hồn-nhiên... Và nếu biết rơ những thành-tích của anh trên mười năm qua, biết rơ những cố gắng của anh trong những ngày gần đây...

*

          Cũng như những thi-phẩm trước của anh, “Tuần Trăng Mật” của Thanh-Thanh lần này cũng do nhà “Xây-Dựng” xưất-bản.

          ... Có lẽ lần này, với “Tuần Trăng Mật”, hơn bao giờ hết, Thanh-Thanh rất thành-thật với chúng ta... Tiếng nói của anh trong-lành và hiền-dịu hơn: anh nói về cái bếp nhỏ của anh,... anh nói đến chuyện đêm tân-hôn, giấc mộng lành ngày mai; anh nói đến sự chung-thủy trọn đời... nghĩa là những ǵ rất gần, rất thực với tuổi hăm lăm, ba mươi; nói một cách giản-dị, tự-nhiên, thật-thà; và trong bao nhiêu thứ, toát lên một cái ǵ cao-thượng, êm-đẹp, thanh-nhă, thiết-tha.

          Với từng ấy tính-chất trong thi-tập “Tuần Trăng Mật”, Thanh-Thanh đă kể lại cho chúng ta nghe một t́nh yêu từ khi gặp-gỡ đến lúc nặng thề...

          ... Rồi cuộc đời... cứ thế mà trôi, êm-đẹp, đậm-đà.  “Người ta” đă biết rút tỉa trong cảnh thanh-bạc, tầm-thường, những hạnh-phúc tuy đơn-sơ nhưng thấm-thía...

          ... Thanh-Thanh... người thơ đă xây-dựng một quá-khứ dầy-đặc tác-phẩm trên dưới mười năm...

 

ĐỖ TẤN*

(tuần-báo “Rạng-Đông”*, Huế, 9-6-1959)

 

*Tên thật: Đỗ Tấn Xuân.

**Tuần-báo “Rạng Đông” của giáo-sư Lê Hữu Mục.