NHỚ VỀ ĐỖ HỮU
Thiền-Sư Không Lộ có mấy câu thơ:
Trạch đắc long xà địa khả cư
Dă t́nh chung nhật lạc vô dư
Hữu th́ trực thượng cô phong đỉnh
Trường
khiếu nhất thanh hàn thái hư
Đỗ
Hữu dịch ra thơ Việt
như sau:
Thế đất long xà chọn được nơi
T́nh
quê không hết suốt ngày vui
Có
khi trèo đỉnh cô phong ấy
Một
tiếng hô vang lạnh thấu trời
Thanh-Thanh
chuyển qua thơ Anh:
This
is an ideal, inhabitable terrain
Endless
pastoral love all day to gain
Once upon that lonely cold hilltop high
A
long vibrating voice chilled the sky
Đó là phần mở
đầu của cuốn sách
tiếng Anh nhan đề “Sounds
of the Bamboo Forest”
(Âm Vang
Rừng Trúc)
của Lê
Hữu Đỗ.
Sách in cỡ lớn, dày 220 trang, với rất nhiều h́nh
ảnh, do nhà xuất-bản Mĩ Dorrance
ở Pittsburgh, Pennsylvania, Hoa Ḱ, ấn hành vào năm 2002.
Trong
số những bài b́nh điểm tác-phẩm này, có
một bài dài của nhà văn Nguyễn
Hữu Liêm
nhan đề “Tiếng
Gió Vọng Trúc”
đăng trên Viet
Mercury
tại San
Jose
số 245 ra ngày 3 tháng 10 năm 2003, với những đoạn
sau đây:
“Là
một người lớn lên trong tinh thần và t́nh
cảm Phật Giáo, Lê
Hữu Đỗ
làm nên tuyển tập này, như là một tài liệu
về một lịch sử truyền giáo. Tác giả không
giới thiệu ǵ về bối cảnh văn hoá và
đời sống tinh thần của người dân
bản xứ, không nói ǵ về cái tương đắc
giữa Phật
Giáo Việt
Nam
với người Mĩ,
cái khác biệt giữa Phật Giáo Việt Nam và các
nguồn Phật Giáo Á Đông khác. Lê Hữu Đỗ
lặng lẽ và tự nhiên, thong thả bước vào
chuyện kể như là làm một buổi thuyết tŕnh
bằng hỉnh ảnh (slide show). Đây là bài của
thầy Thích
Nhất Hạnh,
đây là nghiên cứu của thầy Thích
Măn Giác,
đây là h́nh ảnh của thầy Thích
Thiên An,
đây là danh sách các cơ sở Phật
Giáo Việt
Nam, và
đây là các bức h́nh của các
ngôi chùa đă được xây ở khắp nước
Mĩ.
Đúng là một tập tài liệu lịch sử.
Những ǵ có thể rất là quen thuộc trong những
cuốn sách này sẽ trở nên rất quư giá khi cái
Đang Là đă trở thành Cổ Tích.
“Đọc
Sounds
of the Bamboo Forest
mới thấy được cái tinh thần lớn lao và
vai tṛ quan trọng của Hoà Thượng Thích
Thiên An trong
lịch sử khai mở Phật
Giáo Việt
Nam
tại Hoa
Ḱ. Ông là
một nhân cách lịch sử của Phật
Giáo –
và ở một mức độ nhẹ nhàng và khiêm
tốn hơn, Thích
Thiên An là
một Alexandre
de Rhodes
của người Việt
trên đất Mĩ
ở thế kỷ 20.
“C̣n đối với Thiên An ở Hoa Ḱ th́ dân Mĩ đang được thừa hưởng một gia sản tinh thần từ các cộng đồng Phật Giáo nhỏ, rải rác khắp nơi ở xứ Cờ Hoa – nơi mà những ngày cuối tuần, các thành phần người Mĩ bản địa đến để thiền định và bàn về Phật Pháp mà vẫn là những tín đồ của tôn giáo cũ.
“Đây
là một gia tài ngôn ngữ tôn giáo mới – không tín
điều, không biểu tượng, không truyền
giảng. Người Mĩ
chắc là sẽ có đủ trí tuệ để mà nuôi
nấng ân huệ ngôn ngữ mới của Đạo
tỉnh thức này...
“Sự
thành công của Sounds
là một tuyển tập thuần tuư dữ kiện. Đây
là một sách tham khảo – và chỉ có thế.
Đó chính là món quà mà Lê
Hữu Đỗ
cống hiến được với công tŕnh biên
khảo này.”
Lê Hữu Đỗ sinh ngày 28 tháng 6 năm 1938 tại Làng Dưỡng Mong Thượng, Quận Phú Vang, Tỉnh Thừa Thiên.
Anh làm thơ từ
thuở c̣n nhỏ, và đă tham-gia Hội
Tao Đàn
của Thanh-Thanh,
người chủ-trương Nhóm Xây-Dựng,
sinh-hoạt tích-cực hằng tuần tại Huế
vào cuối thập-niên
1940 đến
đầu thập-niên
1960.
Anh
đă tốt-nghiệp Đại-Học Sư-Phạm, và
làm Hiệu-Trưởng Trường Trung-Học Ninh-Hoà
thuộc Tỉnh Khánh-Hoà.
Qua Mĩ, Lê Hữu Đỗ đă lấy thêm bằng đại-học của Mĩ tại trường San Jose State University.
Ngoài
tác-phẩm bằng tiếng Anh
nói trên, Lê
Hữu Đỗ
đă tiếp-tục sáng-tác và đăng báo nhiều thơ.
Anh là một trong những cựu lănh tụ Thanh
Niên Phật Tử
tại Hoa
Ḱ. Anh
đă xuất-bản cuốn Văn
Học Việt Nam
(vào năm 1972) và là đồng chủ-biên tập
kỷ-yếu Lịch
Sử 50 Năm của Đoàn Thanh Niên Phật Tử
Việt Nam
(vào năm
1996). Anh là chủ-biên cuả tờ nhật-báo Việt
Báo San Jose,
lấy bút-danh là Đỗ
Hữu,
trong hệ-thống Việt
Báo
của cặp Trần
Dạ Từ ‒ Nhă Ca,
từ năm 1993 đến năm 1998 tại Miền
Bắc California.
Đỗ
Hữu là
một nhà thơ hiền-lành, khả-ái, được các
thân-hữu và nhiều độc-giả mến mộ,
từ trong nước ra nước ngoài.
Trong số
những bài thơ đắc ư của Lê
Hữu Đỗ, có bài “Nhạc
Chiều” mà Thanh-Thanh đă
dịch ra thơ tiếng Anh
dưới đây:
EVENING
MELODY
Quite a
chance that day the journey was granting
On
our long way, the afternoon sun slanting.
Over
the wind your singing voice took dominion
To
lull human life’s vicissitudes to oblivion.
What scenery! with smoke your eyes dimming,
The
vast country over with tune was brimming.
Suddenly
I reminisced about our motherland
So
far that albatrosses hardly reach its strand.
Your hair was bob-waving against the stream;
Your
lips ambitiously showed such a beam.
All
at once I felt as though I had become of yore
In
contrast with your prime of life in the core...
*
Then comes this journey you’re out
of my sight
And
my way seems endless in the starlight.
How
I miss you along each mile of wishing hot
Wondering
if you still remember or simply forgot.
Đỗ
Hữu vĩnh-viễn ra đi vào ngày 19 tháng 3 năm
2009 (tức ngày 23 tháng 2 năm Kỷ Sửu), hưởng
thọ 71 tuổi, để lại chị Bích
Diệp và các con cháu ở vùng Thung Lũng
Hoa Vàng.