DẤU ẤN CHÂN TÙ

 

               cảm đề hồi-ký "Dấu Ấn Chân Tù"  

                của Bảo Thái (Khang Lang)  

 

 

Bạn ơi!  Biết kể làm sao xiết

Nỗi khổ, niềm đau, mức nhục-nhằn!

Hái hết lá rừng khôn chép hết!

Hận loài quỷ dữ tận thâm-căn!  

 

Chúng mình đã chọn con đường sống

Xứng-đáng làm trai thuở nhiễu-nhương:

Giặc cướp vào nhà thì phải chống;

Tùy tài, tận lực cứu Quê Hương.  

 

Rủi khi vận nước đành suy-sập:

Chiến-sĩ kiêu-hùng hóa bại-binh,

Thì chịu bọt-bèo cho bão dập,

Sá chi đày-đọa với điêu-linh!  

 

Thế nhưng quỷ dữ lòng lang-sói

Không giết quân thù bằng súng dao,

Mà giết bằng thân mòn, bụng đói,

Tâm lao, trí tổn, não-cân hao.  

 

Ôi, rừng núi đó, đồi nương đó,

Nước mắt, mồ-hôi, máu ngập tràn,

Lịch-sử bốn ngàn năm mới có

Một thời đen tối nhất trần-gian!  

 

Cho nên bạn viết, và tôi viết,

Ghi lại phần nào vết ố đen

Chứng-tích còn sôi trong cốt-huyết,

Những ngày quốc-sử bị bôi hoen!  

 

Mai sau con cháu vui an lạc

Đọc sử ông cha sẽ gật-gù:

Tố-quốc, nay rừng vàng núi bạc,

Xưa mang bao dấu ấn chân tù!  

 

                           THANH-THANH