"ĐẠO-ĐỨC"

CỦA NGÔ TỔNG-THỐNG

ĐĂ CỨU MẠNG TÔI

 

        TÔI bị chế-độ Ngô Đ́nh Diệm đày từ Huế lên Cao-Nguyên, vùng "nước độc và nguy-hiểm", v́ lư-do chính-trị, vào tháng 8 năm 1960.

Tuy có lệnh của Bộ Nội-Vụ là cấm cử tôi vào các chức-vụ chỉ-huy, nhưng Nha Công-An Cảnh-Sát Cao-Nguyên Trung-Phần, ở Buôn Ma-Thuột, vẫn giao cho tôi cầm đầu Pḥng Cảnh-Sát Tư-Pháp ở đây.

Trong đêm rạng ngày 11-11-1960, tôi đang tiếp-tục hỏi cung một số viên-chức, tại Ty Cảnh-Sát Quốc-Gia Tỉnh Pleiku, về tội tham-nhũng -- làm khuya để hoàn-tất nhanh, v́ đại-tá Nguyễn Văn Luận, Giám-Đốc Nha, cũng có lên đây và muốn biết kết-quả liền -- th́ một đồng-nghiệp, là Lê Tấn Lực, người cùng bị đày một chuyến với tôi lên Cao-Nguyên, nháy mắt ra hiệu cho tôi ra ngoài, dẫn tôi qua cư-xá, nơi tôi tạm trú, mở Đài Phát-Thanh Sài-G̣n cho tôi nghe.  

 

-- Đây, bác-sĩ Phan Quang Đán...

 

Tiếng nhạc quân-hành phát đi phát lại liên-hồi, thỉnh-thoảng lại nghe chỉ có một câu "Đây, bác-sĩ Phan Quang Đán!" rồi không nghe Đán nói ǵ thêm.

Người bạn ấy nói: "Đảo-chánh ở Sài-G̣n!"

Chúng tôi bực ḿnh v́ một y-sư, lĩnh-đạo đảo-chính, mà không nói được câu ǵ, ngoài một câu tự giới-thiệu thông-thường như trên.

 

Liền đó, có tiếng viên Trưởng-Ty sở-tại nói vọng sang:

-- Thôi, anh em đi ngủ. Sáng mai sẽ hay.

Tiếng người xôn-xao, tiếng điện-thoại reo, tiếng súng xáo đạn, tiếng xe nổ máy.

Chúng tôi đoán là Trưởng-Ty và các đồng-đảng "Cần-Lao" đang có phản-ứng ǵ đây.

 

Bỗng Đài Phát-Thanh Sài-G̣n phát ra một bức "Nội-Lệnh", gửi các cấp nhân-viên Công-An Cảnh-Sát toàn-quốc, của ông Tôn Ngọc Chắc, Chánh Văn-Pḥng Tổng-Nha.

Lúc đó chúng tôi mới biết là phe đảo-chính đă làm chủ được cơ-quan đầu-năo của Ngành An-Ninh ở Thủ-Đô.

 

SÁNG ra, chúng tôi vẫn qua bên Ty.

 

Chúng tôi là phái-đoàn Nha, gồm có tôi, đại-úy Nguyễn Giang, và viên tài-xế tên Hương.

Chúng tôi làm việc, nhưng tâm-trí th́ hoang-mang và cặp mắt th́ canh chừng viên Trưởng-Ty, là người của "Cậu" từ Huế đưa lên -- v́ đại-đa-số nhân-viên Cảnh-Sát Công-An trên này, trong đó có Giang và Hương, đă ngán chế-độ họ Ngô từ lâu.

Nhưng không thấy viên Trưởng Ty, cũng không thấy đại-tá Luận đến Ty.

Song không có ǵ xảy ra.

 

Hôm sau là ngày Thứ Bảy, hồ-sơ liên-quan chúng tôi đă kết-thúc xong, nên chúng tôi ra lảng-vảng ngoài phố để xem t́nh-h́nh thế nào.

Qua ngày củ-mật, chúng tôi lên xe trở về Buôn Ma-Thuột để ḍ tin-tức tại cơ-quan ḿnh.


Nguyễn Giang là một thanh-niên đẹp trai nhất tại Buôn Ma-Thuột bấy giờ. Anh là Trưởng Pḥng Hoạt-Vụ của Nha Công-An Cảnh-Sát Cao-Nguyên Trung-Phần, độc-thân, lại là con-nuôi của ông Nguyễn Tước, Phó Giám-Đốc Nha ấy, nên được cả bên trong cơ-quan chiều-chuộng lẫn bên ngoài đồng-bào nể-nang. Anh tập làm thơ, viết văn, kư tên Hà Lăng; được tôi giúp cho, anh rất thân-thiết với tôi và rất cảm-thông hoàn-cảnh của tôi. V́ thế, lúc mới về ngang đồn-điền cao-su CHPI của Pháp, tôi bảo ngừng xe, rủ anh vào phía cổng-vào văn-pḥng đồn-điền, tín-cẩn nhờ anh về trước ḍ xem t́nh-thế ra sao. Giang hiểu nên nhận lời ngay. Anh nói với Hương:

-- Ông Nhuận muốn vào t́m mua mật ong của Thượng. Anh đi với ông, tôi về mua ít đồ nhậu rồi trở lại ngay.

Tôi lấy theo khẩu tiểu-liên Thompson và một thùng đạn, lựu-đạn, và xách đồ dùng cá-nhân.

Đợi Giang lái xe đi xong, tôi nói với Hương là sẽ cắm trại trong vườn cao-su, ở lại đến tối đợi xem t́nh-h́nh ra sao hăy về.

Người tài-xế này vẫn thường lái xe cho chúng tôi đi công-tác, nên không ngạc-nhiên về những thú vui giải-trí của chúng tôi dọc đường mà anh cũng cùng dự phần. Tuy thế, v́ nghe tin-tức lộn-xộn ở Sài-G̣n nên anh có vẻ không sốt-sắng lắm, hẳn nôn về nhà cùng với vợ+con.

Tôi bèn bảo Hương nếu muốn về sớm th́ đón xe đ̣ mà đi, sáng mai, Thứ Hai, sẽ gặp lại nhau ở Nha. Anh rất mừng rỡ, chào tôi đi liền.

 

TÔI mang súng đạn và xách đồ dùng chạy nhanh vào lối đi về hướng Tây, tạm giấu trong một bụi rậm, rồi lui phía cổng, viết một mảnh giấy nói là tôi đă cùng Hương đi xe-đ̣ về nhà rồi, đính lên trên một thân cây ngay chỗ chúng tôi xuống xe vừa rồi.

 

Xong tôi đi theo đường ṃn của phu đồn-điền bên trong rừng cây và song-song với Quốc-Lộ 14, hướng về phía Nam, gần Thị-Xă hơn, trèo lên một thân cây lớn, nấp sau tàn lá rậm-rạp, chờ-đợi xe Giang.


Tôi đă định sẵn, nếu bọn ác-ôn ra tay trừ-diệt chúng tôi (tôi và 4 đồng-nghiệp khác, bị ghép vào tội phản-động, có hành-vi chính-trị nguy-hiểm, đày lên trên này) th́ hẳn chúng sẽ bảo Giang dẫn đi bắt tôi; và v́ biết Giang với tôi thân nhau, chúng sẽ phái thêm nhân-viên cùng đi với Giang, có thể là đi thêm xe, và hẳn là được vũ-trang...

Tôi nấp ở chỗ dễ quan-sát nhất nên sẽ nh́n thấy rơ-ràng.

Trong trường-hợp đó, bọn Giang sẽ đến chỗ cũ, sẽ thấy mảnh giấy của tôi, và sẽ quay về t́m tôi ở căn pḥng trọ (tôi mới lên đây một ḿnh), lùng kiếm loanh-quanh trong cái Thị-Xă buồn-muôn-thuở, thủ-phủ của Cao-Nguyên này.

C̣n tôi, th́ tôi... trốn vào mật-khu!

 

ĐỢI một hồi lâu th́ Giang lái xe trở lại, chỉ đi một ḿnh. Tôi không thấy có một xe nào khác của Nha. Giang lái thẳng đến hướng cổng đồn-điền. Lát sau tôi thấy xe anh quay lui. Tôi biết là anh đă đọc mảnh giấy, nên về t́m tôi ở nhà. Tôi vội tuột xuống, ra đường chận Giang.

 

Giang vừa thắng xe vừa đưa nắm tay với ngón tay cái chĩa lên cho tôi thấy trước để tôi an tâm.

-- Không can chi mô!

Anh nhại giọng Huế; tôi cũng nhại theo:

-- Mi nói rơ-ràng cho tau nghe coi!

-- Trong ngày đảo-chánh, có một mật-điện từ Văn- Pḥng "Cậu" đánh vào cho ông Đại-Biểu Chính-Phủ tại Cao-Nguyên Trung-Phần, bảo phải thanh-toán các phần-tử có hành-vi chính-trị nguy-hiểm.

Ông Đại-Biểu Chính-Phủ liền triệu-tập một cuộc họp mật với Giám-Đốc Nha Công-An Cảnh-Sát và các Tư-Lệnh lực-lượng quân-sự địa-phương.

Ông Đại-Biểu Chính-Phủ phát-biểu ư-kiến rằng Ngô Tổng-Thống là vị lănh-đạo tối-cao và duy-nhất của tất cả chúng ta, dù trong hoàn-cảnh nào chúng ta cũng không nên làm việc này, v́ nó trái với "đạo-đức của Người".

Giám-Đốc Công-An và các Tư-Lệnh quân-sự sở-tại nghe thế là tán-đồng ngay.

-- Làm sao anh biết rơ thế?

        -- Đại-tá Luận kể lại với ông Tước.

 

ĐỂ tỏ là ḿnh hiểu-biết, Giang nói là bức điện ấy của ông Ngô Đ́nh Cẩn có hai giá-trị:

Một là nhân-danh Cố-Vấn Chỉ-Đạo tất cả các đoàn-thể Cao--Trung--Hải (tức Cao-Nguyên, Trung-Nguyên, và Hải-Ngoại), có quyền đối với Cao-Nguyên của ḿnh. Viên-Chức Công-An Cảnh-Sát nằm trong đoàn-thể "Công-Chức Cách-Mạng Quốc-Gia" và Quân-Nhân nằm trong đoàn-thể "Quân-Nhân Cách-Mạng Quốc-Gia".

Hai là nhân-danh Cố-Vấn của Chính-Phủ và bào-đệ của Ngô Tổng-Thống để chỉ-đạo toàn-quốc trong lúc Tổng-Thống và ông Cố-Vấn Ngô Đ́nh Nhu đang lâm-nguy.

Thế là đă đủ để tôi tin Giang.

Tuy nhiên, để cho chắc ăn, tôi bảo Giang lái về nhà của Hương, hỏi chuyện; rồi lái đến nhà anh Trực, anh Liệu, hỏi thăm vu-vơ để biết quả thật là không có ǵ xảy ra.

Chúng tôi la-cà các tiệm và đi quanh phố suốt ngày, để nghe tin-tức từ Đài Phát-Thanh Sài-G̣n xác-nhận nhiều lần là âm-mưu đảo-chánh đă bị đập tan.

 

THẾ là nhờ vào "đạo-đức của Ngô Tổng-Thống" mà tôi khỏi bị thủ-tiêu (đúng hơn là khỏi phải chạy vào rừng theo phe mà qua tháng sau th́ được chính-thức đặt tên là "Mặt Trận Dân-Tộc Giải-Phóng Miền Nam").

Đại-Biểu Chính-Phủ hồi đó là cụ Phạm Như Phiên, và đại-tá Nguyễn Văn Luận là Giám-Đốc Nha Công-An Cảnh-Sát, Cao-Nguyên Trung-Phần.

 

LÊ XUÂN NHUẬN         

                                                           Cảnh-Sát-Hóa