TRUNG-ÚY
HUNG-GIA-LỢI BENJENC GROSZ
Sáng
ấy, cả bà Thụy lẫn cô Lan, là hai mật-viên
nằm trong hai đường dây khác nhau của chúng tôi,
đều báo-cáo rằng trong đêm qua có một thành-viên
Ủy-Hội Quốc-Tế bị mất cắp hai
xấp vải và một số tiền.
Đó
là trung-úy Benjenc Grosz, thông-dịch-viên của Phái-Đoàn
Hung.
Việc
ăn cắp vặt, mất cắp vặt, là việc
xảy ra thường ngày, khắp nơi, không lạ-lùng
ǵ đối với cơ-quan Cảnh-Sát chúng tôi.
Nhưng
riêng vụ này th́ tôi không thể bỏ qua.
Thật
ra, lâu nay thỉnh-thoảng vẫn có những vụ
mất-mát này nọ bên trong khách-sạn “Hồng-Kông”;
tuy nhiên, chỉ nghe x́-xào thoáng qua mà thôi, chứ không rơ-ràng
thành một sự-kiện như trong vụ này.
Đă
là một vụ trộm-cắp th́ nó có thể dẫn
đến hậu-quả khó lường.
Có
thể là các công-nhân người Việt, và cả chính
các thành-viên Ba-Lan và Hung-Gia-Lợi, sẽ để
lộ tin ra ngoài. V́
việc an-ninh trật-tự bên trong khách-sạn này th́
chính tôi đă giành lấy phần đảm-trách,
vốn thuộc quyền của phía sắc-phục, nên
Ngành Đặc-Cảnh sẽ bị chê cười.
Trưởng Phái-Đoàn Hung-Gia-Lợi cũng có
thể sẽ đưa vụ này ra phản-đối
với Phái-Đoàn Việt-Nam Cộng-Ḥa, như đại-tá
Konelsko, Trưởng Phái-Đoàn Ba-Lan, định làm khi ông-ta
bị mất cái bóp dọc đường.
Cái khó của tôi là trong vụ này tôi khó đảo
ngược vấn-đề để đổ lỗi
cho kẻ bị mất cắp, như tôi đă làm đối
với Konelsko.
Theo
tin nhận được sau đó th́ các thành-viên Ba-Lan
và Hung-Gia-Lợi không những chỉ nghi các cô bạn gái
đến ngủ ban đêm, mà họ c̣n nghi lẫn nhau.
Mỗi khi có người bị mất vật này,
vật kia, th́ phía Ba-Lan nghi phía Hung-Gia-Lợi nhiều hơn.
Song lần này th́ người bị mất cắp,
Hung Gia Lợi, nghi quyết cho cô bạn-gái-một-đêm
của chính anh-ta. Đêm
qua, Benjenc Grosz có đưa về pḥng-ngủ của ḿnh
một cô gái mà anh-ta nói là mới gặp lần đầu
và không nhớ tên. Cô-ta
có lấy ra xem những xấp vải Mỹ và Nhật mà
anh-ta mua để dành để đem về quê; sáng nay
cô-ta dậy từ-giă sớm; đến khi anh-ta ngủ
dậy xem lại đồ-đạc th́ mới thấy
bị mất các món đồ nói trên.
Anh ta liền báo-cáo lên Trưởng Phái-Đoàn
của ḿnh và kháo chuyện với bạn-bè xung quanh.
Tôi
liền cho Sở Tác-Vụ lùng t́m cô gái liên-can.
Nhân-viên Sở ấy đến nhà th́ cô-ta đang
ngủ ngon -- giấc ngủ buổi sáng của những
người làm việc đêm.
Khéo-léo vặn hỏi th́ cô-ta thú-nhận
sự-việc và giao nạp đủ các món đồ
đă lấy cắp trong đêm.
Nếu
lập biên-bản truy-tố cô-ta ra ṭa th́ là một
việc thông-thường, nhưng tôi không làm; v́ làm th́
mất th́-giờ bởi anh-ta sẽ tŕ-hoăn, tránh né
tiếp-xúc với ngành An-Ninh Việt-Nam, nhất là khi
phải trả lời các câu hỏi theo thủ-tục
điều-tra và kư tên vào biên-bản làm bằng; nói ǵ
đến việc phải đứng ra làm nguyên-cáo hay
nhân-chứng trước Ṭa -- đương-nhiên là
trừ trường-hớp kẻ phạm
trọng-tội chính là anh-ta.
Lư-do
chính-đáng hơn hết là tôi lợi-dụng
bất-cứ t́nh-huống nào xảy ra để
khai-triển công-tác chuyên-môn của ḿnh.
Tôi
quyết-định gửi trả lại những món
đồ đă bị mất cho chủ-nhân của chúng;
nhưng không phải do cơ-quan An-Ninh, mà là do chính cô gái
thủ-phạm; song cũng không phải là do cô-ta tự-ư
đích-thân đưa đến giao-hoàn.
Theo
kế-hoạch của tôi, Sở Tác-Vụ tưởng-tượng
ra một cô gái, có h́nh-dáng giống như người
bạn-gái-một-đêm của Benjenc Grosz, song với
phong-cách của một người khác, thông-minh,
hiểu-biết, giàu sáng-kiến.
Sở ấy thảo một bức thư bằng
tiếng Anh, giao cho một nữ “Thiên-Nga theo-cách-của-tôi”
chép lại bằng nét chữ của con gái, rồi cho
đem đến khách-sạn nhờ chuyển lại cho
anh-ta. Cô gái vô-h́nh ấy sẽ đóng vai cô gái
đă đến-ngủ-và-lấy-cắp-đồ, trong
các quan-hệ thư-từ với anh-ta từ hôm nay
trở đi.
T́m
kiếm ra những thiếu-nữ có sẵn môi-trường
tiếp-xúc với cộng-sản th́ dễ, nhưng
lựa chọn được những cô thích-hợp
với công-tác th́ khó. Khó
hơn nữa là làm sao cho họ tự-nguyện hợp-tác.
Khi họ đă nhận lời rồi th́ phải
giới-hạn hoạt-động của họ trong
một phạm-vi nhất-định, để
bảo-mật mọi hành-tung.
Do
đó, v́ Sở Tác-Vụ chưa t́m ra được
một ứng-viên nào thích-nghi, nên chúng tôi đành
phải phân-công cho cô Nguyễn Thị Tươi kiêm thêm
nhiệm-vụ này.
Tất-nhiên
chúng tôi phải cẩn-thận gấp đôi, v́ đây
là trường-hợp một nữ điệp-viên mà
đánh một lần vào hai mục-tiêu, thuộc hai
quốc-tịch khác nhau, nhưng lại ở chung một
nhà với nhau.
*
Chiều
ấy, trung-úy Benjenc Grosz ở sở về th́ được
cô Lan trao lại một gói đồ và một bức thư,
nói là của một cô gái Việt-Nam đưa đến
nhờ chuyển-giao. Đại-ư
nội-dung bức thư gửi cho anh-ta:
Thân
gửi anh Ben,
Em
chính là cô gái đă đến với anh đêm qua.
Và
chính em đă lấy của anh hai xấp vải, trong
số bốn xấp vải ngoại-nhập mà anh có, cùng
với 50 đô-la Mỹ và 10,000 đồng bạc
Việt-Nam.
Em
xin nói ngay là em không ăn cắp của anh đâu.
Vậy th́ tại sao em đă lấy lén những
thứ ấy? Tại v́: em có thiện-cảm đặc-biệt
với anh!
Em
chỉ giả-vờ ăn cắp của anh, là để
ḍ xem phản-ứng của anh thế nào.
Nếu
anh kiểm-soát của-cải ngay khi em rời pḥng anh, th́
anh là người đa-nghi. Nếu
anh chưa biết, th́ anh là người vô-tâm.
Nếu anh ngủ dậy mới biết, th́ anh là người
b́nh-thường. Vậy
th́ anh là một người b́nh-thường; em ngán
những người bất-b́nh-thường.
Khi
đă biết mất mà không báo-cáo th́ hoặc là anh quá
giàu, không thèm đếm xỉa đến những
mất-mát lặt-vặt; hoặc là anh sợ người
khác biết ḿnh có những món ấy; hoặc là anh
sợ có cuộc điều-tra đưa đến
trừng-phạt cho người lấy cắp th́
tội-nghiệp cho người ta; hoặc là anh muốn
gài bẫy cho kẻ-gian ăn quen bén mùi, lần sau
sẽ bị chính anh tóm cổ; hoặc là anh là
triết-gia, yếm-thế, cứ để việc
xấu xảy ra để lấy đó mà chiêm-nghiệm
cuộc đời...
Nhưng,
anh đă báo-cáo. Anh
đă hành-động b́nh-thường.
Tuy
nhiên, trong cái b́nh-thường ấy, phải chăng anh
đă không có một hậu-ư ǵ?
Hoặc là anh muốn chứng-tỏ ḿnh cũng là
một nạn-nhân của những vụ mất cắp
vặt đă xảy ra nhiều lần trong khách-sạn này?
Hoặc là... (ồ, em không tin như thế đâu!),
em không tin là anh thật-sự muốn cho em bị bắt,
bị trừng-trị, v́ anh không thấy nơi em có
một chút ǵ... để nhớ, để... thương...
bởi lẽ, nếu thế th́ anh đă lầm, v́ anh
thừa biết, các cấp chỉ-huy của anh chỉ
cần nêu ra một vụ bê-bối cốt để chê-bai
xă-hội Việt-Nam Cộng-Ḥa, chứ không phải
để lấy lại những món bị mất cho anh
đâu.
Hơn
nữa, chắc ǵ các nhà chức-trách Việt-Nam sẽ
tin lời tố-cáo ấy, v́ có khó ǵ cho kẻ có ác-ư
khi bịa-đặt ra những điều không hay...
Trở
lại vấn-đề của... chúng ta.
Em là một đứa con gái lăng-mạn (bạn-bè
bảo là em khùng). Em thích
đi vào những tâm-hồn đàn-ông, t́m hiểu
những ư-tưởng, những cảm-xúc đàn-ông.
Nhưng đồng-bào em th́ quá giữ-ǵn; họ
không dễ-dàng chấp-nhận những cơn bốc-đồng,
nổi-loạn của em. Chỉ
người phương Tây như anh mới hiểu rơ
những thúc-bách thể-xác lẫn với khao-khát tâm-t́nh
của một cô gái muốn sống tự-do như em.
Em
không phải gái làm tiền. Em
muốn t́m hiểu một người nước ngoài.
Và rồi Thượng-Đế hay Định-Mệnh
hay T́nh-Cờ đă đẩy em vào tay anh.
Anh
Ben, anh là một con-người; anh có những vui/buồn,
anh có những thành/bại, anh có những yêu/ghét, anh có
những hùng/hèn, cũng như mọi người, cũng
như em. Nhưng anh cũng
có những tư-tưởng thầm-kín, những tâm-sự
riêng-tư (thí-dụ: tương-lai bản-thân,
viễn-ảnh gia-đ́nh, tiền-đồ
tổ-quốc, v.v...) mà không giăi-bày cùng ai được,
ngoại-trừ... một người bạn tâm-t́nh,
cả xác lẫn hồn. Em
sẵn-sàng làm người bạn tâm-t́nh của anh
đây.
Tái-bút:
Em xin gửi trả lại anh những món đă lấy.
Anh hăy tạm gọi tên em là An.
Địa-chỉ gửi thư là địa-chỉ mượn;
em không ở đó, nhưng thư sẽ được
chuyển kín và nhanh.
Em:
AN
*
ĐÂY
chỉ là một việc làm cầu-may, như chúng tôi
đă làm với một số thành-viên cộng-sản
khác, ngoài những công-tác đă được nghiên-cứu
trước kỹ-càng.
Nhưng
nó đă đem lại kết-quả không ngờ.
Trước
hết, các thành-viên Ba-Lan và Hung-Gia-Lợi, nhất là
Benjenc Grosz, không c̣n có thành-kiến rằng các cô gái
đến ngủ đêm đều là những kẻ
gian tham.
Anh-ta
đă tự bào-chữa cho ḿnh mà thành ra là tô đẹp
cho cô gái kia: về mấy xấp vải th́ Benjenc Grosz nói
rằng anh-ta đưa cho cô gái ấy xem, ướm
thử vào người cô-ta, xong để lên bàn là nơi
cô-ta để cái xách-tay, và sau đó là cởi áo
quần ra và để lên trên; sáng sau cô-ta về
sớm, tưởng lầm là được anh-ta
biếu hẳn nên lấy mang đi; đến chiều
nghe tin, vội gửi trả lại.
C̣n
số tiền th́ anh-ta cất ở chỗ khác mà quên nên
tưởng là đă bị lấy mất đi.
Trong thư, anh-ta kể lại với An như
thế, c̣n giải-thích thêm: riêng về số tiền,
anh-ta phải bịa, v́ sợ cấp-trên cho là sơ-hở
trong việc giữ-ǵn đồ-đạc của ḿnh,
ư nói đồ dùng cá-nhân mà để bị mất th́
có thể để mất cả tài-liệu
quan-trọng của Cơ-Quan.
Liên-tiếp
mấy tuần sau đó, viên trung-úy thông-dịch Hung-Gia-Lợi
và người con-gái tưởng-tượng tên An đă
trao-đổi thư-từ với nhau y như một
cặp trai+gái trong mục “t́m bạn bốn phương”,
từ chỗ bộc-lộ hết cho nhau nghe mọi
chuyện về con-người ḿnh, thân nhau, tin nhau, đến
chỗ xác-quyết lập-trường chính-trị:
Benjenc Grosz của Hung-Gia-Lợi sẽ không chịu làm nô-lệ
cho Liên-Xô. Đương-nhiên
là An đă không bỏ lỡ cơ-hội nhắc
lại biến-cố 1956, quân-lực Liên-Xô nhân-danh
Khối Vác-Xô-Vi xâm-lăng đàn-áp đẫm máu
phong-trào dân-tộc Hung-Gia-Lợi chống-Cộng và
chống độc-tài thống-trị Liên-Xô.
Bỗng
một biến-cố bất-ngờ xảy ra.
Một
hôm, có một thành-viên Hung-Gia-Lợi từ một
Tổ về, đi tắm, bỏ quên và mất một
chiếc nhẫn vàng nạm hạt kim-cương.
Sau
đó, người ta t́m thấy chiếc nhẫn ấy
nằm trong túi quần của Benjenc Grosz.
Đại-tá
Guy Nagy, Trưởng Phái-Đoàn Hung-Gia-Lợi, họp riêng
với đại-tá Konelsko, Trưởng Phái-Đoàn Ba-Lan,
đề-nghị thành-viên hai bên giữ kín vụ này,
để giữ thanh-danh cho người cộng-sản
trước người Việt-Nam Quốc-Gia, và tránh ngôn-ngữ
cử-chỉ chê cười Benjenc Grosz.
Tất
cả các đường dây của tôi bên trong khách-sạn
“Hồng Kông” đều được sử-dụng
tối-đa để theo dơi diễn-tiến vụ này.
Theo
các báo-cáo th́ Benjenc Grosz kêu oan, nói là chiếc nhẫn vàng
ấy đă bị nhét lén vào túi quần của anh-ta,
do một kẻ nào thù-ghét ǵ chăng. Nhưng Guy Nagy không
tin, nói là đă có bằng-chứng rơ-ràng, sẽ tŕnh lên
trên.
Guy
Nagy đích-thân đánh máy, dán b́ các văn-thư
mật gửi đi, hoặc thảo điện mă trao
cho sĩ-quan Truyền-Tin, không để kẻ khác
biết được nội-dung thế nào.
Hẳn là vấn-đề ông-ta nêu ra rất nghiêm-trọng,
và biện-pháp xử-lư rất nặng-nề.
Oái-oăm
thay, chính Benjenc Grosz lúc đầu cũng không biết
được những ǵ sắp xảy ra cho anh-ta.
Người
bạn tâm-t́nh tên An, bây giờ đă là tri-âm tri-kỷ,
là cố-vấn, là thần hộ-mạng của Benjenc
Grosz.
Anh-ta
được An báo tin cho biết là đại-tá Guy
Nagi không phải chỉ đề-nghị Sài-G̣n thuyên-chuyển
anh-ta đi Khu-Vực khác, mà c̣n đề-nghị Budapest
nghiêm-trị điển-h́nh.
Đại-tá
Guy Nagy cương-quyết trừng-phạt viên trung-úy thông-dịch
của ḿnh, bằng cách báo-cáo vào Phái-Đoàn trung-ương
ở Sài-G̣n, với đề-nghị gửi trả
anh-ta về nước, và xin một biện-pháp
trừng-trị rất nặng, kể cả
trục-xuất ra khỏi Đảng, thải-hồi, và dĩ-nhiên
là tù và đày. Lư-do ông-ta
đưa ra là v́ hành-động phạm-pháp nói trên
đă bị các thành-viên Phái-Đoàn Ba-Lan cũng như công-nhân
người Việt-Nam biết rơ, gây thương-tổn
lớn cho danh-dự của Hung-Gia-Lợi trước các
đồng-chí Ba-Lan và kẻ thù Việt-Nam, và
tất-nhiên là cả Mỹ, v́ người Việt-Nam
ở đây là nhân-viên của Hăng Thầu Hoa-Kỳ.
Do
đó, anh-ta t́m cách phối-kiểm, và đă biết
được quả thật là cấp chỉ-huy
của ḿnh đă hành-động đúng như lời cô
An cho hay: những bức mật-điện do chính Guy Nagy
mă-hóa; những báo-cáo làm chứng của các thành-viên
Hung và Ba-Lan liên-quan đến tội-phạm của
anh-ta; những văn-thư do chính tay đại-tá Trưởng
Phái-Đoàn dán b́ trao cho các thành-viên đáp phi-cơ mang
về Sài-G̣n, v.v...
Kết-quả
là Phái-Đoàn Hung-Gia-Lợi tại Khu-Vực II nhận
được thông-báo của cấp Trung-Ương bên
nhà quyết-định sẽ khai-trừ Benjenc Grosz ra
khỏi Đảng, thu-hồi quân-hàm sĩ-quan, và
truy-tố ra ṭa-án quân-sự với cáo-trạng
khắt-khe và đề-nghị phạt tù với
thời-hạn tối-đa.
Cứ
mỗi lần có thêm một chi-tiết mới trong toàn-bộ
quá-tŕnh cứu-xét, xác-định thái-độ,
chọn-lựa biện-pháp, cả phía bộ-đội
lẫn phía quân-ủy Đảng, mà cô An báo tin cho Benjenc
Grosz biết, và anh-ta t́m hiểu thấy rơ là đúng như
thế, th́ anh-ta lại càng tuyệt-vọng, bất-măn,
nhưng lại càng khâm-phục và tin-tưởng vào “cô
An” nhiều hơn...
Cuối
cùng, trung-úy Benjenc Grosz van xin “cô An” cứu giúp anh-ta, v́
trước đó cô-ta đă dần dần hé mở cho
anh-ta thấy trước mắt có một con đường...
BENJENC
Grosz đă yêu tha-thiết người con-gái tên An.
Anh
ta xác-nhận sẵn-sàng làm bất-cứ việc ǵ, dù
nguy-hiểm đến đâu, miễn được
sống gần cô-ta để được cô-ta hướng-dẫn
từng đường-đi nước-bước, trước
hết là để thoát khỏi tù-tội và nhục-nhă,
sau đó là để xây-dựng một cuộc sống
mới, ở một vùng đất mới, tự-do, và
đầy tương-lai. Anh-ta
thề-thốt là sẽ tuyệt-đối trung-thành
với cô An trọn đời; và liên-tiếp xin
được gặp mặt cô-ta.
An
đă giả-thiết với Benjenc Grosz rằng, nếu cơ-quan
T́nh-Báo Trung-Ương CIA của Hoa-Kỳ mà giúp anh-ta,
bằng cách ǵ không cần biết, nghĩa là anh-ta
chỉ bị thuyên-chuyển ra khỏi Khu-Vực II ở
Việt-Nam mà thôi, chứ không bị thêm một h́nh
phạt nào, và lẽ dĩ-nhiên lúc ấy cô An sẽ
đến với anh-ta, th́ anh-ta có sẵn-sàng đền
ơn bằng cách bí-mật cộng-tác với họ hay không?
Viên sĩ-quan cộng-sản vội-vàng trả
lời ưng-thuận, đem thư đến nhà người
trung-gian và khẩn-khoản xin biết địa-chỉ
của cô An. Nơi đây
từ-chối th́ anh-ta cứ lảng-vảng trước
đường để mong đi theo người nào
sẽ mang thư đi trao cho cô-ta.
Người trung-gian phải dọa là sẽ không mang
thư đi, và phải dùng xe Honda-2-bánh chạy len qua
nhiều hẻm hẹp để không cho anh-ta t́m gặp cô
An.
Sau
khi họp riêng với Người Bạn Đồng-Minh, tôi
liền triệu-tập các viên-chức liên-hệ đến
tại nhà tôi để lập thủ-tục
chuyển-giao công-tác này qua cho phía Hoa-Kỳ nội trong
đêm nay, v́ sáng hôm sau th́ Benjenc Grosz đă rời Đà-Nẵng
để vào Sài-G̣n.
Tôi
đọc cho đại-úy Nguyễn Công Văn ghi chép
bản thảo văn-thư đúc-kết diễn-tiến
và kết-quả hoạt-động nhắm vào trung-úy
Benjenc Grosz, trong lúc thiếu-tá Ngô Phi Đạm và đại-úy
Phạm Khả phác-thảo bức thư của cô An,
để cô Tươi chép lại, và Điệp-Trưởng
Nguyễn Hữu Thắng trao ngay cho cô Lan để cô này
chuyển ngay cho Benjenc Grosz.
Trước
khi Khả đem thư xuống cho Thắng đang đợi
ở pḥng-khách dưới lầu, Đạm đọc
lại cho tôi nghe:
Đà-Nẵng,
ngày ...
Anh
Ben yêu-dấu của em,
Thế
là chúng ta đă thỏa-thuận với nhau về mọi
vấn-đề rồi.
Nhưng
quan-trọng và cấp-bách hơn hết là, kể từ
giờ phút này, anh hăy tuyệt-đối làm theo mọi
lời em dặn, để thoát khỏi mọi biện-pháp
trừng-trị và sau đó là tạo-dựng hạnh-phúc
cho đời ḿnh.
Anh
hăy làm đúng theo lời em dặn sau đây:
Sáng
mai, trên đường vào Sài-G̣n, anh sẽ gặp em,
hoặc trong pḥng-đợi của hăng hàng-không Air America,
hoặc trên phi-cơ chở chúng ta đi, v́ em cũng
đi... với anh.
Nhưng
xin anh đừng nôn-nóng; bao giờ có người
đưa cho anh xem bức thư mới nhất của anh
gửi em, lúc đó anh hăy đi theo người đó
để đến gặp em và bàn những chuyện
tiếp theo.
Người
yêu của anh,
AN
CƯỚC-CHÚ:
em vẫn giữ kỹ tất cả thư-từ & h́nh-ảnh
của anh gửi em lâu nay.
Khả
đưa bản dịch tiếng Anh cho tôi; nhưng tôi không
xem, bảo rằng chỉ cốt cái ư, c̣n th́
bất-chấp văn-phạm, cú-pháp, để phù-hợp
với t́nh-trạng không-phải-là-người-Âu-Mỹ
của người viết thư.
Ngang
đây, trung-úy Lữ Kế Xương, là Chủ-Sự
Pḥng Hồ-Sơ Điệp-Báo, khẽ hỏi đại-úy
Khả:
–
Nó đă bị loại-trừ rồi, c̣n có giá-trị ǵ
nữa mà ḿnh dùng?
Khả
nh́n tôi.
Tôi
cười nh́n Đạm, hất hàm.
Đạm
trả lời Xương:
–
Sự thật khác với những điều mà anh+em
biết, nếu chỉ dựa theo báo-cáo lưu trong
hồ-sơ.
Đại-tá
Guy Nagi chỉ làm một việc đơn-giản là đề-nghị
thuyên-chuyển trung-úy Benjenc Grosz đến Khu-Vực khác
mà thôi. Và cấp-trên của họ đă chuẩn-y.
Không có chuyện ǵ khác hơn.
Nhưng
v́ sợ những người khác nghi là ông-ta nhẹ tay
đối với tội-lỗi của thuộc-viên ḿnh nên
ông-ta làm ra vẻ nghiêm-nghị, giả-vờ giữ
một bộ mặt cứng-rắn đối với
Benjenc Grosz, khiến chính anh-ta cũng thấy là t́nh-h́nh
đă quá tệ-hại rồi.
Không có bàn ǵ với phía Ba-Lan.
Những
việc ông-ta tự làm, mật-điện, mật-văn,
th́ là công-tác hằng ngày, từ trước đến
nay ông-ta vẫn làm.
Tất
cả là do chính ông Giám-Đốc của chúng ḿnh đây.
Ông đă hoạch-định với tôi: Chúng ta dàn
cảnh, dựng chuyện, phóng-đại mọi sự,
nhờ các mật-viên
– nhất là cô Lan
– giả-vờ kín-đáo
tiết-lộ những điều cho là nghe+thấy từ
các Trưởng Phái-Đoàn và các thành-viên.
Nhưng
v́ Benjenc Grosz đă bị mặc-cảm nên thấy viên Trưởng
Phái-Đoàn của ḿnh làm ǵ th́ cũng tin là ông-ta đă
quyết hành-động để đẩy ḿnh vào
đường cùng, nên phải vớ lấy cái phao “cô
An” để t́m một lối thoát-thân.
Ngày mai, trên đường bay vào Sài-G̣n, anh-ta
sẽ gặp “cô An”
– và một Trưởng Lưới
Người Bạn Đồng-Minh
– và được
thấy lại thủ-bút của ḿnh.
Thế
thôi.
LÊ XUÂN NHUẬN